Edit: Vịt
Thời gian như ngừng trôi, không khí đông cứng lại, đặc quánh.
Trời và đất như hòa làm một cùng với cơn mưa to trút nước xuống.
Cách một khắc trước bầu trời còn nắng ấm, vậy mà chớp mắt đã có mưa to. Ông trời thật biết trêu đùa lòng người! Quang cảnh vốn đã hỗn độn nay còn thê thảm hơn. Gia Kiệt nhìn gương mặt tái nhợt của Nguyên Kỳ, khóe miệng và trong mắt ngập tràn sắc máu, y lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, hô to: “Chủ công, xin người hãy an táng cho Mộ Dung trắc phi!”
Từng hạt mưa nhỏ nhưng dày đặc rơi xuống tầm tã, vô tình tưới lên hai cỗ thi thể không thể phân rõ là ai.
Tất cả những sự việc vừa phát sinh như một cơn ác mộng nặng nề!
Nghe thấy tiếng hô của Gia Kiệt, tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng lưng cô độc của Nguyên Kỳ.
Lâm Thiện Nhã đứng ở phía sau nên không nhìn thấy thần sắc của Nguyên Kỳ lúc này, thấy Gia Kiệt mở miệng thỉnh cầu, nàng bèn đi tới trước mặt Nguyên Kỳ, khi nàng thấy gương mặt tái nhợt lạnh lẽo của Nguyên Kỳ, bên khóe miệng trào ra vết máu, nàng lập tức sững người, đầu óc trống rỗng.
Tiếng mưa rơi trên mặt đất tạo thành âm thanh tí tách, không biết qua bao lâu, rốt cục Nguyên Kỳ cũng mở mắt, hắn đi tới bên hai cỗ thi thể, đôi mắt lạnh lùng lướt qua rồi nói: “Hai thi thể này không phải Mộ Dung Ca và Tiểu Thập.”
Không phải Mộ Dung Ca và Tiểu Thập?
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298424/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.