Edit: Nhóc Ngố
Mộ Dung Ca bình tĩnh gật đầu “Dạ.”
Liếc mắt sang thấy Gia Kiệt đứng bên cạnh đang kinh ngạc nhìn cô và Nguyên Kỳ. Thấy trong tay y cầm chén thuốc và bát cháo, cô nói: “Gia Kiệt tiên sinh, ta nghĩ ta nên ăn cháo” Gia Kiệt lập tức bưng cháo tới, Mộ Dung Ca đưa tay ra định đón lấy thì bị Nguyên Kỳ chặn lại. Nguyên Kỳ tôn quý từ nhỏ, chưa từng làm chuyện này nên bưng bát cháo có phần lúng túng, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận khuấy cháo cho nguội bớt.
Mộ Dung Ca không phải kẻ ngốc, cũng không phải người quá vô tình, mấy ngày nay cô đều cảm nhận được sự chăm sóc dịu dàng của hắn, hơn nữa lúc này cô thực sự không còn tâm trí suy nghĩ quá nhiều, cũng chẳng có sức mà tránh né tình cảm của hắn nữa.
Phải nói là…. Chẳng biết từ khi nào, sau những đối chọi gay gắt, những tránh né va chạm mà vẫn không thể rời xa hắn, cô cũng không biết cảm giác của mình đối với hắn là gì nữa. “ Đợi một lát, cháo vẫn còn nóng.” – Hắn thật dịu dàng.
Mộ Dung Ca ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo của Nguyên Kỳ, lơ đãng lướt qua đôi mắt thâm thúy đầy nhu tình của hắn, bên tai nghe tiếng nói mềm nhẹ đang dịu dàng trấn an mình, bỗng từ đáy lòng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ khiến cô muốn chạy trốn khỏi nó nhưng làm cách nào cũng không thể trốn tránh được. Mộ Dung Ca nhíu mày, tránh ánh mắt của Nguyên Kỳ, nhìn xuống đôi bàn tay thon dài của hắn, thì thào: “Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298420/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.