Bên trong khách điếm chỉ có mấy gian phòng được thắp nến, không gian vẫn tĩnh lặng như lần trước cô tới.
Mộ Dung Ca buồn rầu, Tiểu Thập yên lặng đi phía trước, hai mắt hắn đã sưng đỏ, dáng vẻ thất thần không giống như đang lừa cô.Chẳng lẽ công tử Lan Ngọc sắp đi thật sao?Trong phòng, Lan Ngọc nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợtkhông có chút huyết sắc, toàn thân thiếu hơi thở. Mấy ngày trước tới đây còn thấy vị thuốc nồng nặc trong phòng, nhưng hôm nay tuyệt nhiên không còn mùi vị của thuốc.Có cơn gió thổi tới khiến Mộ Dung Ca cảm thấy người lạnh toát, lúc này cômới phát hiện cửa sổ đang mở rộng. Thời tiết đã vào cuối thu, gió đêmrất lạnh, sao bọn họ lại mở cửa sổ ra làm gì?Một cảm giác bất lực ùa tới làm cô bủn rủn cả chân tay, nhìn công tử LanNgọc được cả thiên hạ kính ngưỡng đang nằm hấp hối trên giường, tim côbỗng đập nhanh hơn một nhịp.Dường như nhận thấy có người đến, công tử Lan Ngọc đang nằm trên giường bỗngmở mắt, cố gắng xoay đầu nhìn Mộ Dung Ca, y mỉm cười yếu ớt, giọng nóithều thào: “Tới đây.”Mộ Dung Ca gật đầu rồi liếc mắt nhìn sang Tiểu Thập đang đau khổ đứng bêncạnh, chứng kiến vẻ mặt của hắn khiến cô càng thêm buồn. Đối với TiểuThập, có lẽ Lan Ngọc như phụ mẫu tái sinh, hắn tôn kính Lan Ngọc từ tậnđáy lòng, lời Lan Ngọc nói chính là thánh chỉ, nhưng Lan Ngọc có thểthay đổi rất nhiều chuyện lại không thể sửa đổi vận mệnh của chính mình. Mộ Dung Ca hạ mi, trả lời: “Vâng.”Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298410/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.