Nàng gọi hắn là Thái tử Hạ quốc mà không phải Thái tử ư? Nguyên Kỳ khẽ chớp mắt, nàng thay đổi thật mau, nhanh như vậy mà đã chuyển đổi thân phận rồi. Đợi một lúc vẫn không thấy Nguyên Kỳ đáp lại, Mộ Dung Ca ngẩng đầu, dần đứng thẳng lưng và nhìn hắn, nhẹ đảo tròng mắt, cô quyết định không quanh co lòng vòng mà trực tiếp mỉm cười đi thẳng vào vấn đề: “Thái tử Hạ quốc, ba tháng đặt cược đã kết thúc, thiếp thắng.” Tất nhiên việc thắng cược này chẳng đáng là gì trong mắt hắn, nhưng hiện tại nó vẫn là thứ vũ khí duy nhất cô nắm được trong tay. Nếu đã quyết định đến đây, cô sẽ không bao giờ hối hận, chỉ cần Tẫn Nhi bình yên vô sự là được. Thằng bé cần phải sống thật tốt, bọn họ đều phải sống thật tốt! Rồi sẽ có một ngày họ được khổ tận cam lai! Mộ Dung Ca không vội vã ăn miếng đậu phụ nóng, cô sẽ bước từng bước kiên định, vững chắc. “Quả thực bản cung đã coi thường cô. Trong cuộc đặt cược này, cô đã thắng!” – Nguyên Kỳ rời mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, giọng nói của hắn lành lạnh như một trận tuyết đầu mùa, không buốt tận xương, nhưng cũng không hề ấm áp. Có thể khiến Lan Ngọc ra tay giúp đỡ cũng đã làm hắn phải nể trọng cô thêm vài phần. Người tên Lan Ngọc này, e rằng chính là kẻ địch lớn nhất của hắn… Mộ Dung Ca cảm thấy khó hiểu, hắn có thể thừa nhận dễ dàng như vậy sao? Đây đúng là điều cô không ngờ tới, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy? Trên đường đến Hạ quốc, ngày nào Mộ Dung Ca cũng nghĩ tới việc làm sao để cứu Tẫn Nhi và Như Băng, làm thế nào để nói chuyện với hắn về sự tự do của riêng cô, nhưng không ngờ lúc này hắn lại thừa nhận nhanh đến vậy. Tiếp theo cô nên làm như thế nào đây? – “Thiếp chỉ nhờ may mắn mà thôi, nếu không sao có thể thắng được.” Đúng! Nếu không có công tử Lan Ngọc thì cô cũng không thể thắng dễ dàng như vậy. Ánh mắt của Nguyên Kỳ tuy tỏ vẻ bình thản trầm tĩnh, nhưng sâu thẳm trong đôi đồng tử đen láy kia là cả một hồ băng sâu không thấy đáy, có thể nhìn vào nhưng không thể tiến gần hơn nữa. Mặc dù không muốn tới gần người đàn ông nguy hiểm này nhưng Mộ Dung Ca vẫn phải nhìn thẳng vào hắn, không để bỏ lỡ một thoáng giao động nào, lúc này đây quyền sinh sát đang ở trong tay hắn, cô chỉ là người bị động mà thôi, không có quyền lựa chọn, chỉ có thể im lặng chờ hắn đưa cho mình chút thông tin hữu dụng. Nhưng qua một lúc lâu vẫn chưa phát hiện ra có điều gì khác thường trong đôi mắt hắn, cô đành lẳng lặng thu lại ánh mắt thăm dò. Mộ Dung Ca hít sâu vào một hơi, nói: “Xin Thái tử cứ đưa ra điều kiện.” – Rốt cuộc thì hắn muốn gì?! Đứng trước mặt hắn, cô tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, hoang mang, cô có thứ gì đặc biệt khiến hắn phải để tâm đến sao? Bên cạnh hắn đã có đệ nhất mỹ nhân xinh đẹp tài ba – Lâm Thiện Nhã còn chưa đủ? Nếu cô nhớ không nhầm thì hai người họ mới thành thân cách đây không lâu, đến hôm nay nhẽ ra phải vợ chồng như keo sơn, tình ý nồng nàn mới đúng. Có lẽ cô đã quá tự đề cao bản thân mình, cho rằng trên người có thứ gì đó đặc biệt khiến hắn phải hao phí tâm tư vì cô, nhưng có thể đây chỉ là mưu kế của hắn, và việc cô đứng ở đây lúc này cũng nằm trong âm mưu đó, tất cả đã được hắn sắp đặt sẵn để cô không được quyền lựa chọn. Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ khẽ nhếch miệng cười thành tiếng. Tiếng cười như âm thanh róc rách của một dòng suối nhỏ, giống như được phát ra từ nội tâm vui vẻ thực sự. Cô đang nằm mơ sao? Hắn lại nở nụ cười! Trước đây cô chỉ thấy hắn cười nhạt, dùng ánh mắt xuyên thấu để nhìn tất cả mọi người, nhưng chưa từng thấy hắn cười vui vẻ thành tiếng như vậy. Mộ Dung Ca hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của cô rất buồn cười khiến hắn phải bật cười thành tiếng như thế? Cô nhíu mày. “Vậy nói xem, cô muốn cái gì?” – Ánh mắt hắn nhìn cô tuy bình thản nhưng lại khiến Mộ Dung Ca có cảm giác hắn đang nhìn thấu linh hồn mình. Cô tự kéo mình về với thực tại, cau mày hạ mi, trong bụng càng cảm thấy khó hiểu. Hình như hôm nay hắn rất khác, nhưng khác ở chỗ nào thì cô chưa đoán ra được? Chỉ có điều tình huống lúc này không cho phép cô nghĩ nhiều, Mộ Dung Ca cúi đầu che đi ánh mắt sắc bén của mình, sau đó trầm giọng nói: “Xin Thái tử hãy gỡ tội cho Mộ Dung Tẫn, và mong ngài chấp thuận để thiếp tự mình điều tra vụ việc của Như Băng.” Dứt lời, cô ngẩng đầu gắt gao nhìn hắn, cô biết mình không có nhiều cơ hội, càng không có thời gian để lãng phí. “Được.” Tuy câu trả lời của hắn rất khẽ, nhưng cũng đủ để cô nghe thấy rõ ràng. Hắn… dễ dàng đồng ý như vậy sao? Không, Mộ Dung Ca nhanh chóng đè xuống cảm giác vui mừng quá sớm của mình và nhìn hắn càng thêm đề phòng, chờ hắn nói lời tiếp theo. Nguyên Kỳ đã mất nhiều tâm tư như vậy để cô phải chủ động đi từ Bạch quốc sang đây, còn khiến Tề quốc xảy ra nội loạn, tình huống hiện tại hắn đang ở thế có lợi, nhưng lại dễ dàng đồng ý với cô như vậy sao? Nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt cô, hắn ném cuốn sách lên bàn, dựa lưng thoải mái vào ghế và nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt. “Đổi lại cô phải ở đây làm việc cho bản cung ba năm.” Đổi lại làm việc cho hắn trong ba năm? Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ca thoáng chốc tái đi, nhưng trong đôi mắt vẫn bình tĩnh vô cùng, nó chỉ hơi gợn một chút giao động, nhưng rất nhanh sau đó đã kiên định trở lại. Gương mặt hoàn mỹ của Nguyên Kỳ bị chồng tấu chương trên bàn chặn mất nửa khuôn mặt, con mắt đen láy trên nửa còn lại hiện ra ánh nhìn thâm sâu khó lường, thế mà trong tư thế này hắn vẫn luôn giữ được vẻ tao nhã bẩm sinh của mình. Điều kiện của hắn không quá đáng, cũng không mang tính ép buộc. Mộ Dung Ca cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Được, nhưng thiếp có một yêu cầu, mong Thái tử đáp ứng.” “Cô cứ nói.” – Nguyên Kỳ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô. “Thái tử hãy ban cho thiếp chức vụ quản gia, ngoại trừ Thái tử, trong phủ này bất luận kẻ nào cũng không thể ra lệnh cho thiếp.” – Mộ Dung Ca từ tốn đưa ra yêu cầu. Nếu ở lại Hạ quốc ba năm, cô không muốn vì thân phận tỳ nữ mà bị người khác tùy ý sai phái, khiến công việc điều tra ra kẻ nào đã hãm hại Như Băng càng thêm khó khăn trắc trở. Nguyên Kỳ cúi đầu xoay nhẹ chiếc nhẫn màu đỏ tía đeo trên ngón tay cái, ánh sáng đỏ tím phủ lên mắt hắn, đáy mắt thể hiện ý cười, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu nhìn cô và đáp: “Chuẩn.” “Thiếp tạ ơn Thái tử, cầu chúc ngài luôn Phúc Thọ an khang, sống lâu trăm tuổi!” Sau khi nghe thấy lời đồng ý của hắn, Mộ Dung Ca đã có thể nới lỏng tâm trạng của mình, thở một hơi dài nhẹ nhõm, cô tươi cười chúc hắn một tràng dài nhưng trong lòng lại tự hỏi, vì sao hôm nay hắn lại tốt như vậy? Phải chăng hắn đang có âm mưu nào đó? Lời khen tặng toát ra từ miệng cô nhìn có vẻ thành khẩn, nhưng bên trong vẫn ẩn giấu ý đồ gian trá, chẳng phải cô vốn là một nữ tử gian xảo đó sao? Nguyên Kỳ nghe thấy những lời này khóe miệng cũng đanh lại, chà, tốc độ đổi biểu cảm trên gương mặt của Mộ Dung Ca còn nhanh hơn cả dự đoán của hắn. Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng như một chú hồ ly xảo quyệt, chuyên giấu chiếc đuôi để quyến rũ người đối diện, còn lúc này đây nàng đã để lộ chiếc đuôi ấy ra ngoài rồi. Nguyên Kỳ nhướng hàng lông mày rậm khí phách của mình lên cao, muốn nhìn xem tiếp theo cô sẽ làm gì. Chỉ thấy Mộ Dung Ca khom người, lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay màu trắng, nâng khăn bằng cả hai tay, cô bước từng bước đến gần hắn. Mộ Dung Ca muốn làm cái gì đây? “Mời Thái tử lập chứng thư làm bằng chứng.” Hàng lông mày nhướng cao lập tức hạ xuống, hắn nhìn chiếc khăn trắng để trên bàn, đôi mắt nhìn xuống khiến người khác không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì. “Nếu Thái tử thấy không tiện thì để thiếp viết thay.” – Cô lập tức xuất ra một ống đựng bút giấu trong ống tay áo, sau đó nhanh chóng viết vài chữ lên tấm khăn trắng. Ba năm sau trả lại tự do cho Mộ Dung Ca. Hắn vừa hạ mày xuống đã nhìn mấy chữ trên tấm khăn, lông mày lại vung lên, sau đó phẩy tay xé vụn tấm khăn. Mộ Dung Ca nhíu mày. “Bản cung đã nói sẽ không nuốt lời.” – Nguyên Kỳ quét ánh mắt buốt giá về phía cô, giọng nói thập phần lạnh lùng. Mộ Dung Ca lập tức cúi đầu trả lời: “Một lời hứa của Thái tử đáng giá nghìn vàng, nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên sẽ không bao giờ nuốt lời, thiếp vẫn luôn thầm kính nể thái tử về điểm này.” – Thứ cô chờ chính là những lời này của hắn! Nếu vậy chuyện xảy ra với Tẫn Nhi và Như Băng sẽ được giải quyết và không bao giờ có lần thứ hai! Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng! Nếu hắn đã nói như vậy thì sẽ không bao giờ nuốt lời. “Lui ra đi.” – Nguyên Kỳ phất tay muốn cô ra ngoài. Mộ Dung Ca lập tức đáp: “Vâng, thiếp xin cáo lui.” – Lời còn chưa dứt, chân đã tự động bước lùi ra gian ngoài. Căn phòng này ngập tràn hương vị của hắn khiến người ta khó thở, cô cũng không muốn ở lại đây lâu. Trong mắt Nguyên Kỳ thoáng tức giận, nàng dám nghi ngờ hắn như vậy ư? —————– Lâm Thiện Nhã lúc này đang ở trong phòng cắm hoa. Ngắm những đóa hắc liên hoa xinh đẹp làm nàng mơ mộng nghĩ tới Nguyên Kỳ. Bọn họ đã thành thân, nàng đã là Thái tử phi của Hạ quốc – nữ chủ nhân của nơi này. “Bẩm Thái tử phi, Mộ Dung Ca vừa vào phủ và đang được Thái tử triệu kiến ạ.” – Xảo Vân sắc mặt nặng nề, vừa vào phòng đã bẩm báo ngay với Lâm Thiện Nhã. “Cái gì?” – Lâm Thiện Nhã nhíu chặt đôi lông mày, lập tức xoay người nhìn sang Xảo Vân. Mộ Dung Ca đã trở về?! Mà chàng còn đang cho triệu kiến nó? Cả người nàng bỗng trở nên căng thẳng khiến đóa hắc liên hoa trong tay rơi xuống. Không ngoài dự đoán của nàng, Mộ Dung Ca trong mắt chàng quả nhiên không giống những kẻ khác! “Thái tử phi, trước đây nô tỳ đã quá xem thường nó rồi, không ngờ nó có thể vô thanh vô thức xuất hiện tại phủ thái tử này.” – Xảo Vân cau mày. Nàng luôn cho rằng Mộ Dung Ca chẳng qua chỉ là một tỳ nữ thấp hèn, làm sao có thể vượt qua được những nguy hiểm rình rập xung quanh? Nhưng điều khiến tất cả bọn họ bất ngờ là, nó vừa hồi phủ đã được Thái tử triệu kiến. ——————– Rời khỏi phòng của Nguyên Kỳ, nụ cười trên môi Mộ Dung Ca dần trở nên nguội lạnh, không ngờ việc đàm phán lại diễn ra thuận lợi như vậy. Hắn chỉ cần cô làm nô tỳ trong ba năm, chỉ đơn giản như vậy sao?! Nhẽ ra lúc này cô phải rất tỉnh táo đối mặt với hắn, nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi càng khiến cô cảm thấy mơ hồ hơn. Trước khi tới đây Mộ Dung Ca đã chuẩn bị tốt tâm lý, nếu hắn muốn nhiều hơn nữa, thậm chí là cơ thể hoặc tự do cả đời này của cô, cô cũng phải đồng ý. Nhưng bây giờ cô chỉ cần nỗ lực trong ba năm thôi! Mộ Dung Ca nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Giây lát sau cô từ từ mở hai mắt, nhìn sang người tỳ nữ vẫn luôn yên lặng đi theo mình, cô nói: “Thái tử lệnh cho ta nhậm chức quản gia, chỉ nghe theo lệnh của một mình người.” “Vâng, Mộ Dung cô nương, nô tỳ Bích Nhu đã biết, nô tỳ xin mau chóng đi báo cho mọi người trong phủ.” – Cô bé tỳ nữ tuy rằng rất kinh ngạc nhưng vẫn phản ứng cực nhanh, không hề tỏ ra nghi ngờ đã nhanh chóng gật đầu đáp lại. Mộ Dung Ca nhìn thoáng qua đánh giá cô bé tỳ nữ này, có thể bình tĩnh trước tin tức động trời, đồng thời hiểu được lúc nào cần tiến lùi, đây chắc chắn là một đứa trẻ thông minh, chẳng trách nàng ta được làm việc trong phủ Thái tử. Cô mỉm cười, tiếp tục nói: “Vậy phiền ngươi dẫn ta tới gặp Như Băng.” “Như Băng ạ? Vâng.” – Gương mặt luôn bình tĩnh của Bích Nhu thoáng ngạc nhiên. Tại sao Mộ Dung Ca vừa vào phủ đã muốn tới nơi giam giữ Như Băng? Chẳng lẽ nàng ta cũng giống như Ánh Tuyết, muốn tới hành hạ Như Băng? Đáy mắt Bích Nhu thoáng hiện lên vẻ tức giận. Trong chuyện này rõ ràng Như Băng bị hãm hại, ai cũng biết rõ điều này, có điều nàng ấy chỉ là một ca kĩ chủ động đi theo Thái tử, thân phận thấp hèn, tuy rằng đã được làm tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Thái tử nhưng cũng khó tránh khỏi việc bị người khác ức hiếp. Mộ Dung Ca thấy vẻ mặt không đành lòng của Bích Nhu, càng khiến cảm tình của cô với cô bé tăng lên nhiều, bèn cười nói: “Xin dẫn đường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]