AdsEdit: Phi Nguyệt “Thái tử, thuộc hạ có cần tiếp tục âm thầm điều tra hànhtung của nô Mộ Dung Ca hay không?” – Mặc dù trong lòng thấp thỏm nhưng tên hắcy nhân vẫn phải hỏi. Gia Kiệt thu lại ánh mắt, tâm trạng y trùng xuống. ChuyệnLan Ngọc công tử bỗng ra tay cứu Mộ Dung Ca thực ngoài ý muốn, vốn tưởng rằngLan Ngọc còn ở lại Phong quốc vì mục đích khác, nhưng tất cả bọn họ đều khôngngờ đúng lúc Mộ Dung Ca đối mặt với hiểm nguy, chính y lại là người ra tay cứunàng ấy. Hành động lần này của Lan Ngọc công tử có phải nằm ngoài dự liệu củachủ công? Có điều… Rốt cuộc Lan Ngọc có mục đích gì mà lại cứu Mộ DungCa? Thần sắc trên gương mặt Nguyên Kỳ vẫn lạnh nhạt, nhưng toànthân tỏa ra thứ khí thế uy hiếp. Gia Kiệt chắc rằng tay thuộc hạ kia đã khôngđoán được ý của chủ nhân. “Ừ.” Hắc y nhân đợi một lúc lâu mới nhận được mệnh lệnh củaNguyên Kỳ, y liền lập tức khom người, lui đi. Sau khi hắc y nhân rời đi, Gia Kiệt liền xoay người về phíaNguyên Kỳ: “Chuyện Mộ Dung Ca rời khỏi chủ công hẳn đã đến tai Thái tử Tề quốc.Chủ công, thực sự không cần gọi người đưa Mộ Dung Ca về sao?” – Tuy y không hiểuvì sao Thái tử lại thả Mộ Dung Ca, nhưng y có thể khẳng định một điều, ngườituyệt đối sẽ không buông tay nàng ta! Nguyên Kỳ lại một lần nữa chú mục vào cuốn sách đang cầm trêntay, vẻ mặt không lộ ra cảm xúc nào, y thản nhiên: “Không cần.” Ba tháng, hắn chỉ cho nàng đúng ba tháng. Gia Kiệt ngạc nhiên vô cùng, xem ra Mộ Dung Ca đã nắm đượcnhược điểm nào đó của chủ công nên mới được thả đi, bằng không theo như nhữnggì hắn đã biết về chủ công, người tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho nàngta. Vấn đề là, nàng ta đã nắm được chuyện gì chứ? Có nghĩ nát óccũng không phát hiện ra điểm khả nghi, chủ công không hổ là chủ công… … Cơn mưa to bất ngờ ập xuống xối xả khiến mọi người trở taykhông kịp. Mộ Dung Ca nhìn Triệu Tử Duy dầm mình trong mưa, ánh mắt côkhẽ lay động, giọng nói trầm xuống: “Thái tử Tề quốc, người nên vào trong trúmưa.” Triệu Tử Duy đang trên đường rời khỏi kinh thành Phong quốc,nhưng lúc này lại xuất hiện ở đây đã chứng tỏ hắn vừa phóng ngựa quay lại, hẳnrất mệt mỏi. Cô biết hắn muốn điều gì. Nhưng… tất cả đã là quá khứ, hơn nữa côcũng đang đánh cuộc với Nguyên Kỳ. Triệu Tử Duy nghe thấy lời nói của Mộ Dung Ca, ánh mắt đenthẳm của hắn thoáng dịu đi, nàng đang quan tâm hắn sao? “Thái tử, xin người hãy vào trong trú mưa.” Vài tên hộ vệ đi theo sau lưng hắn cùng kêu lên. Thân thể củaThái tử rất quan trọng, sinh tử tồn vong của bọn họ sau này đều do Thái tử quyếtđịnh, nếu người có mệnh hệ gì thì… Lưu Vân đứng ở một bên, đầu cúi thấp. Nếu Mộ Dung Ca quay trởlại bên cạnh Thái tử chắc chắn sẽ trở thành mối uy hiếp đối với người, đó là việcmà bất kì một thuộc hạ thân tín nào của Thái tử cũng đều không muốn. Một ngườicó khí phách vương giả như Thái tử không nên bị tình yêu nam nữ vây khốn. Nếu bịmột nữ tử thân phận thấp hèn như vậy quấn chặt lấy, chắc chắn Thái tử sẽ bị bọnhoàng tử trong Tề quốc cười nhạo! Thái tử, vạn lần không thể đánh mất trái tim mình chỉ vì mộtnữ nhân! Lưu Vân thầm hô to trong lòng, không dám bật ra thành tiếngđể khuyên can Thái tử. Nếu Mộ Dung Ca bằng lòng làm một cơ thiếp, đó là kết cụctốt nhất! Nhưng nếu nàng ta dựa vào phần tình cảm đặc biệt của Thái tửmà muốn trèo cao hơn nữa, thì chắc chắn cả hắn và những người đi theo Thái tử sẽkhông để yên cho nàng ta. Triệu Tử Duy bước vào gian bếp, thân hình hắn cao lớn, khí tứcbá đạo, đôi mắt tà mị có phần lạnh giá nhìn lướt qua Tiểu Thập đang đứng cạnh MộDung Ca. Vừa mới nãy ở ngoài cửa, chính mắt hắn đã nhìn thấy Mộ DungCa cùng kẻ câm này dùng cách giao tiếp đặc thù để nói chuyện với nhau, hắn chưatừng biết nàng lại hiểu ngôn ngữ của người câm. Trên gương mặt nàng không có vẻghét bỏ, trái lại còn nói chuyện với tên câm đó rất vui vẻ thoải mái, không hềphòng bị, đó mới thực sự là nàng ư? Trước đây khi ở bên cạnh hắn, nàng luôn tạo lớp vỏ bọc ngụytrang hèn mọn, che dấu rất tốt, nàng tuyệt đối sẽ không để lộ mình trước bất kìai. Hắn chưa từng nhìn thấy nàng cười một cách thoải mái như thế. Nàng cười như vậy, không quá xinh đẹp nổi bật, không mị hoặc,ngược lại rất chân thực và ấm áp, dịu dàng, kiên định, trong đó còn có sự ngangbằng mà hắn không thể nào hiểu được. Hắn vừa cảm thấy sợ vừa lo ngại. Triệu Tử Duy ghen tỵ trừngmắt với Tiểu Thập, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: “Lui ra!” Tiểu Thập vốn ít tiếp xúc với những người có tâm tư thâm trầm,hơn nữa hắn đi theo Lan Ngọc công tử nên tâm cũng hướng thiện. Lúc này đứng trướcTriệu Tử Duy toàn thân tản ra thứ sát khí quen thuộc, như những kẻ từng muốn đếnám sát công tử. Sắc mặt Tiểu Thập liền trở nên đông cứng, hắn nhìn Triệu Tử Duykhông chớp mắt, không hề có ý định lui ra. Có thể kẻ khác không biết, nhưngcông tử đã từng nói trên thế gian này, người có thể làm đối thủ của hắn khôngnhiều, mặc dù hắn vừa quen biết Mộ Dung cô nương không lâu, thế nhưng hắn khônghề muốn cô bị thương tổn. Mộ Dung Ca mỉm cười trước hành động bảo vệ của Tiểu Thập, côquay lại đối diện với Tiểu Thập, dùng thủ ngữ nói cho hắn biết cô không sao, bảohắn đem đồ ăn đưa tới cho Lan Ngọc công tử. Tiểu Thập nhìn cô đầy lo lắng, thấy sắc mặt cô bình tĩnh, hắnmới yên tâm đem làn thức ăn rời đi. Sau khi Tiểu Thập đi khỏi, vẻ đố kị trong mắt Triệu Tử Duy hạxuống, hắn bước tới trước mặt Mộ Dung Ca, cách cô hai thước, bộ dạng của hắn vôcùng chật vật. Mộ Dung Ca vẫn dùng gương mặt tươi cười đón hắn, nhưng lạikhiến trong lòng Triệu Tử Duy không vui. Hắn dán chặt vào từng nét biến hóa trên gương mặt cô, cuốicùng trầm giọng nói: “Đi về với bổn cung.” – Đây là mục đích duy nhất của hắnkhi tới đây, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ… buông cô ra nữa. Hắn sẽ cho cômột cuộc sống tốt đẹp nhất. Mộ Dung Ca cảm thấy lòng mình nhói đau, khóe miệng tươi cườicũng dần cứng lại, nháy mắt, trong đầu cô đã tràn ngập những hình ảnh từ lúcxuyên không tới giờ, tất cả mọi thứ mà cô từng đối mặt, cùng một thoáng dao độngtrước hắn. Tình cảm đó đã từng nảy mầm trong cô, nhưng chưa kịp nở hoa đã lụitàn. Lúc này đây đứng trước hắn, sau những ồi ức đã qua, cô bỗng cảm thấy mìnhbình tĩnh vô cùng. Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân đang lo lắng đứng dầm mưa ở ngoài cửa,cô nhẹ nhàng từ chối: “Thiếp không thể đi cùng Thái tử.” “Vì sao?” – Triệu Tử Duy dùng hai tay nắm chặt lấy đôi vai củaMộ Dung Ca, xoay người cô đối mặt với hắn, để cô không thể trốn tránh ánh mắtnóng rực của hắn. Không một ai biết, lúc này đây nội tâm của hắn đang phải chịuđựng sự dày vò đau đớn đến nhường nào, chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn vứt bỏhết lý trí, bất chấp tất cả những nguy cơ bủa vây, chỉ toàn tâm toàn ý mong muốngiữ người ấy ở bên mình. Nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất! Hắn là ngườihiểu rõ nhất tâm ý của mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi ở cùng, nàng đã âmthầm đi vào trái tim của hắn từ lúc nào không hay! Chỉ là thời gian qua hắn đã không muốn thừa nhận điều đó,nhưng từ thời khắc buông tay nàng, hắn đã hối hận! Hắn nhất định sẽ trân trọngcơ hội lần này, quyết không để ý đến ánh mắt của người đời mà bội ước với nàngmột lần nữa. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, trong mắt hắn không hề che giấu sựđau đớn, hối hận, lại chờ đợi, nhiều loại cảm xúc phức tạp đan xen khiến MộDung Ca phải thất thần trong giây lát. “Thiếp nay đã là nô tỳ của Hạ quốc, nếu cùng đi với Thái tửe rằng sẽ đem đến phiền phức cho bách tích của Tề quốc.” – Mộ Dung Ca lùi vềphía sau, tránh khỏi bàn tay của hắn. Cô xoay người nhìn đám người Lưu Vân đang đứng chờ đợi dướimưa, tuy cơn mưa nặng hạt trút xuống xối xả lên người bọn họ, nhưng không ai cóý định tránh né, trái lại họ đứng thẳng lưng, mắt mở to, vì họ còn chưa nhận đượcchỉ thị của chủ tử. Ở thời loạn này, tất cả bọn họ đều là thân bất do kỷ. Hắn biết điều ấy, cô cũng biết. Có đôi khi nghĩ rằng đưa tay ra là đụng tới, nhưng khi vươntay lại phát hiện nó càng rời xa mình, muốn chạy tới bắt lấy nhưng không thể bắtđược, cho dù cuối cùng nắm được thì cái giá phải trả thật quá thảm khốc, vì vậykhông thể do dự, không thể chỉ mãi chìm đắm trong quá khứ. Trong lòng Mộ Dung Ca biết rõ mình không thể có được người ấy,vậy thì không nên vọng tưởng, chỉ có như vậy cô mới bảo vệ được cho trái timmình! Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Tử Duy khẽ lay động, nhìn tấmlưng mảnh khảnh của người con gái trước mặt, giây phút này tim hắn chợt đaunhói, cơn đau lạ lẫm hắn chưa từng biết đến trong đời. “Nguyên Kỳ vẫn chưa thực sự thả nàng?” – Hắn cất giọng khànkhàn. Nếu nàng vẫn là người của Nguyên Kỳ, vậy lúc này đây là thân bất do kỷ,không có lựa chọn. Nhưng nếu Nguyên Kỳ không thả Mộ Dung Ca đi thì tại sao nànglại ở cùng Lan Ngọc công tử mà hắn ta không có động tĩnh nào? Hay là trong mắt hắn ta nàng đã không còn giá trị lợi dụng nữanên dù không trả tự do cho nàng, nhưng cũng không đưa nàng về Hạ quốc. Mộ Dung Ca cảm thấy mình khó chống đỡ thêm được nữa, từ trướcđến nay cô luôn tự tin vào sự nhẫn nại và khả năng khống chế cảm xúc của mình,nhưng lúc này thì… Nghĩ tới sự bất lực của mình trước những thế lực to lớn, côcó cảm giác mình chỉ như một thứ rác rưởi nằm trên đất, mặc cho số phận bị ngườikhác nắm trong tay. Chết tiệt! Cô vô cùng chán ghét một cuộc sống như thế, ghétcái cảm giác bất lực như lúc này đây. Mộ Dung Ca xoay người, cô không hề né tránh ánh mắt hắn, –“Thái tử nên nghe theo lời khuyên của bọn họ.” Cô là thân bất do kỷ, hắn lảm sao không biết điều này. Qua lờinói này đã gián tiếp báo cho hắn biết Nguyên Kỳ vẫn chưa thả cô ra, và cô cũngsẽ không đi cùng hắn. “Nếu nàng đi cùng bổn cung, bổn cung sẽ cho Mộ Dung Tẫn mộtcơ hội, cơ hội duy nhất, bổn cung chỉ tùy hứng một lần này thôi.” – Toàn thânTriệu Tử Duy cứng đờ, ánh mắt khóa chặt lấy cô, hắn không kịp nghĩ nhiều đã nóira điều kiện đó. Câu nói này khiến đám người Lưu Vân đứng ngoài cửa quá sợhãi, Thái tử biết người đang nói cái gì chứ? Mộ Dung Ca hôm nay đã là người củaThái tử Hạ quốc, nếu Thái tử quyết mang nàng đi chỉ khiến Tề quốc gặp rắc rốimà thôi, mà buông tha cho Thập hoàng tử, hậu quả càng khôn lường. Đôi mắt Mộ Dung Ca nhíu lại, đôi bàn tay giấu trong ống tayáo nhẹ run lên, cô mím chặt môi. Hắn đã nói ra lời hứa hẹn này đã tỏ rõ quyếttâm của hắn. Cô biết, việc hắn tặng cô cho Hoàng đế Phong quốc ở yến tiệctẩy trần là bất đắc dĩ, tình huống trong nội bộ Tề quốc chắc rằng còn lộn xộnhơn cô tưởng rất nhiều, địa vị của hắn hẳn cũng bị uy hiếp. Vì biết điều đó nêncô không hề hận, cũng không trách hắn, dù sao hắn cũng không còn lựa chọn nàokhác. Hơn nữa, qua những lời hắn vừa nói cũng gián tiếp nói cho cô biết Tẫn Nhiđã có chỗ đứng trong hoàng cung Tề quốc, tính mạng của nó không cần lo lắng nữa,còn có thể bắt đầu hành động trả thù Triệu Tử Duy. Không chỉ có vậy, nếu hắn cốý mang cô đi, chắc chắn sẽ bị Nguyên Kỳ nhân cơ hội này đả kích, phải nói đâylà cơ hội khó có được đến mức nào, dù gì Triệu Tử Duy cũng là đối thủ mạnh mẽ,khó đối phó nhất với Nguyên Kỳ. “Nàng không cần suy nghĩ gì hết, Mộ Dung Ca.” – Triệu Tử Duythấy cô im lặng, liền lo lắng nói phủ đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]