Edit: L2NT Mộ Dung Ca tạm ngừng bước, giọng nói quen thuộc phía sau nhưthấu tận trời cao, nhưng trong lời nói lộ vẻ bỡ ngỡ và xa cách. Cô không muốn gặp lại hắn. Có những lúc, quá lưu luyến một sốthứ không nên, sự dây dưa ấy chỉ khiến mình càng chìm sâu vào đau khổ, mà ngườiở lại cũng không được thoải mái, cho nên, tội gì phải vậy! Rõ ràng cô đang ở giữa một ván cờ, bị cuốn vào vòng xoáy quyềnlực. Phải cố gắng hết sức để lựa chọn cách thức sinh tồn thích hợp với mình, vôtình động tâm chỉ đổi lấy cái ham muốn khó cưỡng nổi. Trải qua bao tranh đấu,cô đã ngộ ra chân lý sinh tồn ở thế giới này. Vậy chẳng phải hắn là người rõ nhất hay sao? Trong thế tụcnày, có lẽ không nên mong chờ thứ tình yêu chỉ có ở trong mơ kia. “Thiếp nay đã là nô tỳ của Thái tử Hạ quốc, hiện giờ đêmkhuya, thiếp phải quay về Trường Xuân cung thu xếp mọi thứ.” Cô không quay đầulại, chỉ đứng im tại chỗ, mắt nhìn thẳng phía trước, thanh âm trong trẻo mà lạnhlùng. “Mộ Dung Ca…” Giọng nói của người đằng sau có chút bất đắcdĩ. Ba chữ này, trước đây hắn hay gọi, khi ấy lòng cô không phức tạp như bây giờ. Cô từ từ nhắm mắt, cố bình tĩnh nhưng lại bị tiếng gọi của hắnmà tâm dần dần đau. Cuối cùng cô thở dài, đã là người thì chẳng thể cắt đứt thấttình lục dục, chỉ lạnh lùng nói: “Thiếp mong sau này Thái tử Tề quốc được bìnhan, toại nguyện như ý.” Thời thế loạn lạc, khó cầu nhất chính là bốn chữ khỏe mạnhbình an! Cô cảm ơn hắn đã từng ra tay cứu giúp khi ở phủ Khánh vương. Nhưng giờđây, cô chỉ có thể nói những lời đơn giản ấy mà thôi. “Hận bản cung sao?” Hắn thấy cô bước qua ngưỡng cửa, nửa ngườiđã ở ngoài Vĩnh Đức cung, sắc mặt trầm xuống hỏi. Nghe vậy, cô mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Không.” Cô chẳng có lí do gì để hận hắn, ngay từ đầu đã biết kết quả,giữa hai người họ không tồn tại chữ hận. Nhìn bóng cô kiên quyết rời đi, thân hình cao lớn của hắnhơi lay động, cứ đứng im tại chỗ nhìn cánh cửa Vĩnh Đức cung không một bóng người. Đứng như vậy bao lâu hắn cũng chẳng biết. Mãi cho đến khisau lưng vang lên tiếng Lưu Vân. “Thái tử, đêm đã khuya rồi.” Đêm đã khuya… Đôi mắt hắn khẽ dao động, đêm khuya là lúc nam nữ yêu nhau tớiđiên long đảo phượng (cái này các nàng tự hiểu nha, tớ không giải nghĩa đâuhíhí),người con gái nói không hận hắn kia có rơi vào vòng tay của Nguyên Kìhay không? Có bị Nguyên Kì đặt dưới thân, tùy ý thưởng thức vẻ đẹp của riêngnàng? Nguyên Kì có đối xử dịu dàng với nàng không? Nàng vẫn là xử nữ, cho dù nàng bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng chẳngphải vẫn sợ hãi hay sao? Nguyên Kì nên dịu dàng với nàng mới phải. Hắn nắm chặt tay, ánh mắt tràn ngập hận ý. Nếu nàng muốn giữ trong sạch, hẳn là có thể. Nhưng hắn khôngphải là Nguyên Kì, hắn có thể nhịn được, còn Nguyên Kì… Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn xạm đi vài phần. Lưu Vân và Quất Đào nhìn nhau, cùng lo lắng cho Thái tử. Biểuhiện hôm nay của Thái tử khác trước rất nhiều, bọn họ ít nhiều cũng cảm nhận đượckhi đưa Mộ Dung Ca cho người kia, Thái tử không vui. Tuy bọn họ đã đạt được mụcđích khi tới Phong quốc, nhưng Thái tử không còn tâm trạng vui vẻ trước khi đếnnữa. Dùng một nữ tử để đổi lấy thứ tất cả bọn họ mong muốn, khôngcần nói ra, nhưng họ đều vui mừng ra mặt. Xuất phát từ suy nghĩ riêng, bọn họkhông hề muốn vì một nữ tử mà Thái tử thay đổi ý định ban đầu. Dù sao nữ nhântrong thiên hạ nhiều vô kể, còn cơ hội thống nhất thiên hạ có rất ít, một khi bỏlỡ, có thể sẽ lỡ cả đời. ************* Mộ Dung Ca đi thẳng về Trường Xuân cung, giờ này thường thìTrường Xuân cung đã đóng cửa, nhưng hiện tại cánh cửa cung lại mở rộng, đèn đuốcsáng rực, đây là lần thứ hai cô tới nơi này. Hoa phù dung màu trắng nở đầy sânbị ánh đèn nhuộm đỏ, hoàn toàn tương phản với lần trước, đầy vẻ mê ly mị hoặc. Ánh Tuyết và Như Băng đứng chờ cô trong viện, thấy sau lưngcô đeo một chiếc túi vải, hai người lộ vẻ kinh ngạc, cô mang ít đồ vậy sao? Ánh Tuyết thầm cười lạnh, xem ra Mộ Dung Ca đã sớm biết sẽcó một ngày Thái tử tìm đến, cho nên mới dùng vài thứ linh tinh, nhìn bộ dạngnàng ta có chút khẩn cấp, ả hừ lạnh: “Không ngờ ngươi tới đây nhanh như vậy, dùsao Thái tử Tề quốc cũng từng là chủ tử của ngươi, sao không ở lại hầu hạ ngài ấymột đêm?” Thân thể dơ bẩn mà cũng dám dụ dỗ Thái tử, thật không biết tự lượng sứcmình! Câu cuối cùng ả nói thật to, có thể khiến người trong phòng cũng nghe rõ.Những lời này thật ra ả cũng muốn để Thái tử nghe thấy, Thái tử biết thân thể MộDung Ca dơ bẩn, là người Thái tử Tề quốc không cần mà chuyển cho người khác. Như Băng nhìn Mộ Dung Ca đi tới, trong lòng dấy lên cảm giáckhó tả. Nàng không thể hình dung được cảm xúc hiện giờ là gì, khi nàng biếttrong yến tiệc Mộ Dung Ca bị Triệu Tử Duy đưa cho hoàng đế Phong quốc, rồi sauđó được Nguyên Kì cứu về, nàng đã sửng sốt hồi lâu. Hóa ra, trong mắt Nguyên Kì, Mộ Dung Ca có chút khác biệt. Giờ đây, khi nghe thấy lời nói mỉa mai của Ánh Tuyết, nàngkhẽ nhăn mày. Sao Ánh Tuyết không thể buông tha cho người ta? Nếu được lựa chọn,Mộ Dung Ca sao có thể để cho bản thân bị tung đi hứng lại trong yến tiệc? Nếuthật sự đi theo hoàng đế Phong quốc, chỉ sợ tháng ngày sau này sẽ rất cực khổ.Nhiều ngày qua, nàng đã nghe được rất nhiều chuyện về lão hoàng đế kia, mặc kệtuổi tác đã cao, vẫn yêu thích nữ sắc, ba nghìn người trong hậu cung lão đều đãthị tẩm hết. Dựa vào thân phận của Mộ Dung Ca, sợ rằng sẽ bị hãm hại trong chốnhậu cung này! Mộ Dung Ca nghe vậy, cười nhạt nói: “Chi bằng Ánh Tuyết cônương báo cáo Thái tử, chỉ cần Thái tử đồng ý, ta sẽ về Vĩnh Đức cung.” Dứt lời, cô tiếp tục sải bước về hướng tẩm cung của NguyênKì. Vẻ mặt Ánh Tuyết cứng đờ, không ngờ Mộ Dung Ca lại chẳngchút sợ hãi nào. Hiện giờ Thái tử đang ở trong thư phòng, ả sao dám tiến đến quấyrầy. Hơn nữa Mộ Dung Ca là người của Thái tử, sao người có thể để cho nàng ta hầuhạ Thái tử Tề quốc? Ả lập tức túm cánh tay Mộ Dung Ca, nhíu mày hạ giọng:“Ngươi muốn đối nghịch với ta?” “Ánh Tuyết cô nương, Mộ Dung Ca tuyệt đối không có ý này.”Như Băng thấy Ánh Tuyết nổi giận, lập tức mỉm cười giải thích hộ Mộ Dung Ca. Ánh Tuyết trừng mắt lườm Như Băng: “Dựa vào thân phận củangươi mà cũng dám nói chuyện với ta? Ở đây không có việc của ngươi, cút sangbên!” Ánh mắt Mộ Dung Ca hiện lên tia lạnh thấu xương, cô hất mạnhtay: “Buông ra!” Lần đầu gặp mặt, Ánh Tuyết đã muốn lấy mạng cô, lần thứ haicũng như thế, nếu giờ cô lùi bước không dám phản kháng, chẳng phải sau này ÁnhTuyết càng được thể làm tới ư? Mộ Dung Ca cô nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa dễbị ức hiếp! Cô không ngốc nghếch mà cho rằng ăn nói khúm núm với Ánh Tuyết, saunày ả ta sẽ tha cho cô. Nếu cô có ý nghĩ ngu ngốc đáng chết này, từ lúc xuyênqua tới giờ, chắc đã phải chết mấy lần rồi! “Ngươi dám nói chuyện kiểu đấy với ta ư?” Vẻ mặt Ánh Tuyếtkhông tin nổi, ả là tỳ nữ đứng đầu, tất cả mọi tỳ nữ hầu hạ Thái tử đều phảinghe theo lệnh của ả, không ngờ Mộ Dung Ca lại không đặt ả vào trong mắt! Mộ Dung Ca lạnh lùng lườm Ánh Tuyết, nói: “Người duy nhất cóthể sai khiến ta chỉ có Thái tử.” Nếu Nguyên Kì muốn cô, cô tin rằng trên ngườimình có chỗ lợi dụng được, đã như vậy, cô phải tự bảo vệ mình. Khuôn mặt tuyệt mỹ của Ánh Tuyết hiện sát khí, nhưng trảiqua chuyện lúc trước, ả không dám liều lĩnh hành động, chỉ tức giận hét to:“Bây giờ ngươi là nô tỳ của Thái tử, tất cả tỳ nữ bên người Thái tử đều phải nghetheo lệnh của ta, ngươi cũng không ngoại lệ! Hôm nay ta cảnh cáo ngươi lần đầutiên cũng là lần cuối cùng, sau này còn cãi lệnh ta, thậm chí dám bất kính vớita, ngươi đừng mong có một cuộc sống yên bình!” Nếu không phải vì Mộ Dung Ca, ảsẽ không rơi vào tình cảnh cả đời không mang thai được, nếu không phải vì MộDung Ca, bản thân ả sẽ không đến mức yếu ớt như vậy. Một cước của Triệu Tử Duyngày ấy không những khiến ả mất khả năng làm mẹ, còn phế bỏ đi võ công nhiềunăm tu luyện, giờ đây, ả khác gì một phế nhân. Nghe xong, Mộ Dung Ca khẽ nhướng mi, nhìn vẻ mặt lo lắng củaNhư Băng, cô tin Ánh Tuyết nói được là làm được. Dù sao trước đây khi Như Băngđi theo Thái tử Hạ quốc, ả đã dùng mọi thủ đoạn hành hạ nàng. Hiện giờ Như Bănghi vọng Mộ Dung Ca có thể nhận sai với Ánh Tuyết, để sau này có một cuộc sống dễchịu hơn. Đúng lúc ấy, Gia Kiệt bước ra từ thư phòng của Nguyên Kì, hắnliếc mắt phức tạp nhìn Mộ Dung Ca, sau đó nhìn sang Ánh Tuyết. Ánh Tuyết lập tức cúi chào, cung kính hành lễ: “Tham kiếntiên sinh.” Gia Kiệt là phụ tá của Nguyên Kì, mà chức danh phụ tá ở Hạquốc rất được kính trọng, địa vị ngang hàng với quan viên trong triều, cho nênÁnh Tuyết không dám làm càn trước mặt hắn. Hơn nữa, Gia Kiệt còn có thể bày mưutính kế cùng Thái tử, được Thái tử rất coi trọng, nên ả không thể đắc tội. Mộ Dung Ca cũng nhẹ nhàng thi lễ, thu hồi ánh mắt, dường nhưkhông phát hiện ánh mắt đánh giá của Gia Kiệt. “Tham kiến tiên sinh.” Như Băng cũng lập tức hành lễ. Gia Kiệt gật đầu, vẻ mặt trầm ổn, chỉ nhìn Ánh Tuyết phânphó: “Thái tử có lệnh, Mộ Dung Ca chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của người. Tạm thờiÁnh Tuyết ngươi đi an bài chỗ ở cho Mộ Dung Ca.” “Cái gì?” Nghe xong, Ánh Tuyết ngẩng đầu thật mạnh nhìn GiaKiệt, không thể tin nổi. Nếu Thái tử nghe thấy những lời nói vừa rồi của ả, biếtđược Mộ Dung Ca đã không còn trong sạch, vậy mà người lại bảo vệ Mộ Dung Ca! Nhìn vẻ kinh ngạc của Ánh Tuyết, Gia Kiệt nhíu mày, giọngnói vẫn lãnh đạm: “Ánh Tuyết, ngươi không có tư cách nghi ngờ mệnh lệnh củaThái tử.” Thân thể Ánh Tuyết run lên, sao bản thân có thể quên ướcthúc về lời nói và hành động, thiếu chút nữa đã phạm sai lầm. Ả không nên tuyênchiến công khai với Mộ Dung Ca ở giữa sân như vậy! Mộ Dung Ca khẽ nhướng đuôi mày, đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc. Như Băng khiếp sợ quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, chàng đối xử đặcbiệt với Mộ Dung Ca sao? “Mộ Dung Ca, vào hầu hạ Thái tử đi.” Gia Kiệt nhìn sang MộDung Ca, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]