Edit: Phi Nguyệt Sắc mặt Lâm Thiện Nhã trở nên đông cứng, ánh mắt lạnh thấuxương như muốn nhìn xuyên qua lớp son phấn trên mặt Lâm Thanh Nhã. Tất cả cung nhân trong điện đều kinh hồn bạt vía. Bọn họ biếtrõ trong hoàng cung này có hai người tuyệt đối phải luôn chú ý, dè chừng sắc mặtlà Thiện Nhã công chúa và Thanh Nhã công chúa. Cách chiến đấu của hai người nàykhông phải lao vào sát phạt nhau, mà là đang trong lúc cười nói đã có gió tanhmưa máu. Lúc này, cô cung nhân vừa vào bẩm báo mới run rẩy nói: “Nhịvị công chúa không cần tới Nghi Xuân các nữa ạ, Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tềquốc đi đường xa mệt mỏi cần nghỉ ngơi, vì thế yến tiệc đón gió tẩy trần đã bịhủy.” Hai người cùng kinh ngạc, không ngờ lại có biến cố. Quả thựccác nàng đã không suy nghĩ thấu đáo, bọn họ đi đường xa mệt mỏi từ Hạ quốc, Tềquốc đến đây nên bây giờ muốn nghỉ ngơi, không tham gia yến tiệc là chuyện hếtsức bình thường. Ngay lập tức, vẻ tức giận trên mặt Thiện Nhã biến mất, nàngdùng tư thế tao nhã nhất ngồi xuống, cười nhạt: “Thì ra muội muội đã được phụhoàng hứa sẽ gả cho Thái tử Hạ quốc.” Lâm Thanh Nhã cũng ngồi xuống, hai gò má ửng hồng, ngượngngùng cúi đầu. “Vâng, Thanh Nhã nghe danh Thái tử Hạ quốc đã lâu, sớm đem lòngái mộ. Nghe nói lần này Thái tử Hạ quốc cũng sẽ đến đây, Thanh Nhã đã thỉnh cầuphụ hoàng và được người đồng ý. Sáng nay Thanh Nhã phái người đưa Thái tử Hạ quốcmột bức thư, mong chàng thương tiếc Thanh Nhã.” – Thanh Nhã nói với vẻ chânthành tha thiết. Thì ra nó đã xuất thủ nhanh vậy rồi. Hai bàn tay giấu dướitay áo của Thiện Nhã nắm chặt lại, nụ cười tuyệt mỹ trên gương mặt không hề giảmđi, trái lại còn cười tươi hơn: “Muội muội thật có lòng. Nếu Thái tử Hạ quốc đồngý nạp muội làm thiếp, ta sẽ tặng thêm hai lễ vật làm của hồi môn.” “Thanh Nhã tạ ơn tỷ tỷ đã chúc lành!” – Lâm Thanh Nhã cảm thấynghi ngờ trước ý tốt của Thiện Nhã, nhưng nàng ta vẫn giữ nét mặt tươi cười nhưhoa, đứng dậy cảm tạ. Hai người họ nói chuyện như thể tỷ muội tình thâm, nhưngtrong lòng cả hai đều nổi sóng, cung nhân bốn phía cúi thấp đầu, coi như khôngthấy sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Các nàng đã tính trước nhiều chuyện, nhưng có thể lọt vào mắtcủa vị nam tử cao nhã như thần tiên kia hay không đâu phải chuyện các nàng muốnlà được. Nhưng, kẻ ở trong cuộc cho rằng mình lợi dụng được ngườikhác, mà không biết rằng mình đã nhập cuộc, trở thành một quân cờ bị người ngườixâu xé. Phong vân thay đổi thất thường, gió nổi mây vần, một hồithiên hạ đại loạn đã được định trước bắt đầu hé lộ… - Sau bữa tối, Mộ Dung Ca trở về tẩm điện [i](phòng ngủ)[/i]trong Vĩnh Đức cung, cô ở gian ngoài chờ hầu hạ Triệu Tử Duy. Gian ngoài vàgian trong cách nhau không xa, nếu Triệu Tử Duy muốn sai cô làm gì, hắn chỉ cầnnhẹ hô một tiếng là cô có thể nghe rõ. Điểm này làm Mộ Dung Ca rất tức giận, nếuđến đêm hắn gọi người đến thị tẩm, chẳng phải cô ở gian ngoài sẽ nghe thấy hếtnhững âm thanh chân thực đó sao? Giả sử hắn nổi thú tính nhào vào người cô thìbiết tính thế nào? “Mộ Dung Ca.” – Đương lúc cô mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếnggọi của hắn. Tiếng gọi của Triệu Tử Duy khiến Mộ Dung Ca á khẩu, đúng làthắp hương muỗi cũng lên, “Thái tử có gì cần phân phó ạ?” “Cởi áo cho bản cung!” Cởi áo? Mộ Dung Ca đi vào gian trong đã thấy Triệu Tử Duyđang dang hai tay sang ngang, đợi cô vào cởi áo cho hắn. Mộ Dung Ca không phảingười vụng về, nhưng chuyện cởi áo cho người khác quả thực cô chưa làm bao giờnên động tác có phần thô lỗ. Triệu Tử Duy nhíu mày, đôi mắt báo lười biếng không nhịn được,tức giận nói: “Ngươi khẩn trương như vậy là muốn ngủ cùng bản cung?” Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ giật, trong đầu thằng nhãi nàynghĩ cái quái gì vậy? Ngoại trừ chuyện hoan ái giữa nam nữ, hắn không suy nghĩđược thứ gì lành mạnh hơn à? Mặc dù rất tức giận nhưng hết lần này đến lần kháccô vẫn phải nghiêm chỉnh trả lời: “Thái tử suy nghĩ quá nhiều rồi, thiếp chỉkhông quen tay thôi. Nếu Thái tử gọi Quất Đào, chắc chắn nàng ấy sẽ làm tốt hơnạ.” “Ngươi quên lời bản cung nói rồi phải không?” – Triệu Tử Duynhẹ nở nụ cười gian tà, cúi đầu xuống gần cái cổ trắng ngần của Mộ Dung Ca, tưthế vô cùng mờ ám. Mộ Dung Ca nghiêng người thoát khỏi Triệu Tử Duy, trước đâycô chưa thích ứng với sự đùa giỡn của hắn nên có phần lúng túng, nhưng sau lầntiếp xúc thân mật lần trước, cô đã dần quen với điều đó. Mộ Dung Ca hỏi, giọnglạnh băng: “Trí nhớ của thiếp vốn không tốt, không biết Thái tử đã nói gì?” Một tay Triệu Tử Duy nắm lấy hông cô kéo lại gần khuôn ngựctrần của hắn, cơ thể hai người dính sát nhau, tay kia vuốt ve bờ mông của cô.Toàn bộ cơ thể Mộ Dung Ca đông cứng, cô dùng toàn lực cố đẩy hắn ra, “Xin tháitử tự trọng!” “Bản cung luôn muốn ngủ cùng ngươi!” – Hắn vừa ôm được cô,chưa kịp giữ chắc, cô đã dễ dàng thoát ra, ánh mắt hắn nhìn cô tràn đầy dục vọng,nó nói lên những suy nghĩ trong lòng hắn. Từ trước đến nay hắn chưa từng che dấunhững ham muốn của mình, nếu cô đã ở trong lòng hắn thì hắn sẽ dùng mọi loại thủđoạn để có được cô, dù cô có là núi băng thì hắn cũng sẽ làm tan chảy núi băngđó. Ngủ? Ngủ? Mộ Dung Ca cảm thấy như mình đang bị lăng nhục. Từ lúc xuyêntới thế giới này, cô đã bị lăng nhục bao nhiêu lần nhưng không thể làm được gì.Từ khi bắt đầu cho đến nay cô vẫn luôn có một niềm tin kiên định, rằng mìnhkhông phải sợ bất cứ thứ gì. Nhưng giờ phút này, chính sự bất lực đang làm lunglay ý chí kiên định của cô, hai tròng mắt trong suốt bắt đầu nóng lên. Ôi, lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của cô… Triệu Tử Duy ngạc nhiên nhìn đôi mắt đẫm lệ của Mộ Dung Ca,trong đầu hắn rung động mãnh liệt, lồng ngực cũng cảm thấy đau đớn, hắn chưa từngnhìn thấy cô như vậy. Nước mắt của cô như một ngọn đao vô hình đâm vào tim hắn,nụ cười trên môi hắn biến mất, hắn muốn đưa tay lau đi dòng lệ nơi khóe mắtkia, hắn tình nguyện được nhìn thấy sự lạnh lùng và vẻ mặt giả vờ hèn mọn thườngngày của cô Mộ Dung Ca đột ngột ngẩng đầu, dường như đang tự cười chínhbản thân mình, lại dường như đang miễn cưỡng cười, cô nhìn lướt qua hắn rồixoay người bỏ đi. Hắn không ngờ cô lại có phản ứng này, chưa bao giờ có nữnhân nào dám bất kính với hắn như thế, đứng trước hắn mà lại có vẻ mặt bị khuấtnhục. Nghĩ tới đây hắn tức giận nhếch mép, vừa định gọi Lưu Vân đuổi theo nhưngvì quá giận dữ nên dừng lại, hắn quay lưng về phía cửa lớn đang rộng mở, mắtnhìn mấy bộ quần áo đang treo trên kệ. Nhưng, trước mắt hắn chỉ hiện lên hình bóng yêu kiều của cô,trong lòng hắn không ngừng nhắc đi nhắc lại một nghi vấn, rốt cuộc thì cô làngười như thế nào? Lúc này, Mộ Dung Ca chạy thẳng ra ngoài, rời khỏi Vĩnh Đứccung, cô chỉ biết cắm đầu chạy không cần biết phương hướng, cố gắng chạy thậtnhanh như muốn tách những cảm xúc lạnh lẽo đang dâng lên trong lòng. Bóng đêmlà thứ ngụy trang hoàn mỹ nhất trên đời, nó giúp cô che đi khuôn mặt khổ sở đẫmnước mắt, cũng giúp cô có thể không cần cố kỵ mà nức nở run run hai vai, mở rộngtrái tim thổn thức của mình. Mộ Dung Ca cũng không biết vì sao cô lại phản ứng như thế,rõ ràng có thể nhẫn nhịn, với những gì Triệu Tử Duy đã biểu hiện trong mấy ngàynay thì chắc chắn hắn sẽ không ép buộc cô. Nhưng khi tay hắn chạy loạn trên ngườicô, cô cảm giác như mình đang bị lăng nhục. Chỉ một chữ ‘ngủ’ đơn giản làm dây dẫn lửa, mà có thể khiếncô lần đầu tiên mất đi lý trí như vậy. Lo âu bất ổn, trái tim băng lạnh bị thiêu đốt của cô, nhờ chạytrốn thật nhanh đã dần dần dịu bớt. Cô chạy chậm lại rồi đi vào một tòa đình,nhìn tứ phía đều xa lạ, lòng cô vẫn chưa bình tâm lại. Khoảng nửa canh giờ sau, không gian ngày càng tối đen, MộDung Ca biết đã đến lúc phải trở về. Cô hiểu rõ, những việc cô phải đối mặt tiếpsau đây dù không muốn nhưng vẫn phải nhận. Có lẽ, đối với việc đó cô đã quá khăng khăng rồi. “Ngươi là ai?” Mộ Dung Ca đang muốn đứng dậy, phía sau lại vang lên tiếngnói non nớt của một đứa trẻ, cô quay đầu nhìn, dưới chân đình là một đứa bé khoảngnăm tuổi. Đứa bé cau mày, không hề sợ sệt chỉ tay vào cô, sau đó vụngvề bước lên cầu thang đi vào trong đình, vừa đi đứa bé vừa léo nhéo hỏi: “Ngươilà cung nữ?” Mộ Dung Ca định lắc đầu, nhưng nhớ tới thân phận tỳ nữ lúcnày của mình, cô lại gật đầu, cung nữ và tỳ nữ cũng có khác gì nhau. Mộ Dung Caôn hòa nhìn đứa trẻ, cười nói: “Đã trễ thế này sao con lại xuất hiện ở đây?” “Ta không thích chỗ này, quá gò bó.” – Biểu hiện của đứa bénhư một tiểu đại nhân đang rầu rĩ, giọng nói non nớt lộ rõ sự cô đơn. Đứa bé trai bước lại gần, Mộ Dung Ca có thể nhìn thấy quầnáo và những vật trang trí nó mặc trên người rất tinh xảo, quý giá, chẳng lẽ đứatrẻ này là con của một vị phi tần trong hậu cung? Nhưng hậu cung cách nơi nàykhá xa, và tại sao lại không có cung nhân đi theo nó? Đang lúc thắc mắc, đứa bé vô cùng dễ thương này lại khóc ầmlên. Mộ Dung Ca luống cuống, bộ dạng của cô đáng sợ như vậy à? Tạisao nó vừa bước vào, thấy mặt cô xong lại có phản ứng như vậy? Từ trước đến naycô vẫn luôn có duyên với trẻ con mà. Để biểu thị mình không phải người xấu, Mộ Dung Ca ngồi xổmxuống, hiền từ nhìn đứa trẻ, dịu dàng nói: “Ta không phải người xấu, đừngkhóc.” Ai ngờ đứa bé càng khóc to hơn. “Mẹ! Mẹ đã trở về! Phong nhivà cha rất nhớ mẹ! Oa oa…” Chương 57.2: Thổ Lộ Edit: L2NT Mẹ? Mộ Dung Ca chợt đen mặc, thân thể này cùng lắm mới chỉmười bảy tuổi, sao có thể mọc ra một đứa con bốn năm tuổi được? Bỗng nhiên,trong lòng cô vang lên hồi chuông cảnh báo, có chút phòng bị. Lời nói cử chỉ củađứa bé này không giống như người bình thường, hơn nữa lại có thể tự do ra vàohoàng cung. Đối với chuyện trong hoàng cung Phong quốc, thân thể cô đang dùngnày biết rất ít, cho nên tạm thời cô vẫn chưa đoán ra thân phận của đứa trẻ.Nhưng trong lòng vẫn có vài phần nghi ngờ. “Ta không phải mẹ con…” Cô do dự cất lời. Ai ngờ đứa trẻ lại nhào vào lòng ôm chặt cô, nước mắt nướcmũi đầm đìa, lắc đầu thật mạnh: “Là mẹ! Đúng là mẹ mà! Có phải mẹ nhớ Phong Nhikhông? Vì thế nên tới thăm Phong Nhi đúng không? Tuệ nương nói với Phong Nhi,có lẽ khi mẹ nhớ Phong Nhi, ban đêm sẽ tới nơi này gặp Phong Nhi! Oa oa… PhongNhi rất nhớ mẹ, cha cũng nhớ mẹ nữa!” Ban đêm tới đây? Mộ Dung Ca bắt được cụm từ nhạy cảm. Mẹ củađứa trẻ này đã chết? Nó đêm tối tới đây vì tưởng nhớ mẹ sao? Đang nghi ngờ phỏng đoán, đứa trẻ đã buông lỏng Mộ Dung Ca,khuôn mặt đẫm lệ nhìn cô: “Mẹ, không được đi, Phong Nhi đi tìm cha để cha tới gặpmẹ.!” Đứa trẻ lảo đảo chạy đi rất vội, nhảy xuống bậc thang lầu kếtiếp, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Nhìn bóng đứa trẻ khuất dạng, đôi mắtMộ Dung Ca thoáng đỏ ửng, vẻ mặt nghiêm túc, vấn đề mơ hồ lúc trước đã dần rõràng. Cô từ từ nhếch mép cười nhẹ, ánh mắt ẩn chứa nét kiên định và bình tĩnhsáng lên. Ung dung bước từng bước xuống bậc thềm, thời gian rời khỏi đã nửacanh giờ, cô phải trở về thôi. Nếu không trốn tránh được tất sẽ phải đối mặt! “Mộ Dung Ca, quả thật ta đã xem thường ngươi.!” Từ phía sau truyền tới giọng nói lạnh lẽo của đàn ông, nhấtlà trong đêm khuya, âm thanh ấy như vọng tới từ địa ngục. Mộ Dung Ca khẽ nhíumày, từ từ quay người lại, nhếch miệng cười lạnh: “Khánh vương vẫn chưa nếm đủmùi vị vấp phải đá sao?” Hai lần trước cô đã cự tuyệt rõ ràng lời đề nghị của hắn,mà hắn cũng đã bị ám khí của Triệu Tử Duy gây trọng thương! Cô không cho rằngcuộc gặp gỡ trong đêm khuya này là tình cờ! Hắn, vẫn còn muốn lợi dụng cô! Đúng là một tên đàn ông khiến người khác vô cùng chán ghétghê tởm! Phượng Dịch nghe xong, khuôn mặt đen lại, không ngờ Mộ Dung Ca có thểnói chuyện kiểu vậy với hắn! Trong trí nhớ, nữ nhân này vì muốn lấy lòng hắn màlàm đủ mọi chuyện, chỉ mong hắn liếc nhìn một cái. Thế mà giờ đây lại tỏ vẻ caongạo, giống như hắn chỉ là một tên tầm thường mà thôi. Nghĩ tới đó, hắn thấycăm giận vì đã bị lừa gạt! Có lẽ trước giờ, Mộ Dung Ca luôn giả vờ giả vịt trướcmặt hắn! “Ngươi thật to gan! Lẽ ra bổn vương nên sớm lấy mạng ngươi mớiphải!” Phượng Dịch cười lạnh lẽo, gầm lên. Mộ Dung Ca nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ, rồi lại vô cùng lạnh nhạt,tựa như trong mắt cô hắn chỉ là hạt cát, đôi môi đỏ mọng khẽ hé: “Chỉ bằngngươi bây giờ, cũng xứng sao?” Nếu bây giờ đang ở Khánh vương phủ, có lẽ cô sẽvì mạng sống mà nhẫn nhịn. Nhưng giờ đây, cô đang trên danh nghĩa là người củaTriệu Tử Duy, đồng thời đang ở trong hoàng cung Phong quốc, người có mục đíchnhư hắn đâu dễ dàng thủ tiêu cô được! Quan trọng nhất, ở trong hoàng cung Phongquốc, khoảng cách với Triệu Tử Duy càng ngày càng gần, chẳng lẽ Triệu Tử Duy lạikhông ra tay sao? Ban đêm tĩnh mịch không hề gợn gió, lá cây hơi xào xạc kia chẳngphải đã chứng minh rồi ư? Phượng Dịch không ngờ Mộ Dung Ca hiện giờ có thể trấn tĩnh đếnthế, hắn đã đợi rất lâu mới có cơ hội gặp riêng nàng ta, đương nhiên phải nắm bắtthời cơ để đạt được mục đích của mình. Đôi mắt thâm độc nhìn Mộ Dung Ca: “Rốtcuộc ngươi muốn gì?” Mộ Dung Ca mặt không đổi sắc lùi hai bước, sau đó cười nhạt:“Khánh vương, ta đâu dám muốn điều gì, chẳng may lại bị ngươi ném vào phòng cacơ, mỗi ngày phải lo lắng chỉ sợ bị đưa tới chỗ nào đó.” “Ngươi..!” Phượng Dịch bị ngữ khí thản nhiên của cô chọc giận. “Cho nên ta không dám vướng thêm điều hư ảo mờ mịt gì đó nữa.Ta cái gì cũng không muốn, chỉ muốn mạng của ngươi thì phải làm sao?” Mộ DungCa che miệng cười khẽ, vẻ mặt cao cao tại thượng, giống như đem Phượng Dịch đứngtrước mặt đang diễn một vở hài kịch tầm thường để đùa nghịch! Đáy mắt cô ánhlên nét lạnh lùng sắc bén, hắn nghĩ có thể đùa bỡn với Mộ Dung Ca cô sao? Xuyêntới đây, hầu hết khó khăn cô phải đối mặt đều do hắn gây ra, nếu cô không xử lýthỏa đáng một chút, sao đối diện với lương tâm mình được! Phượng Dịch bị chọc giận, bước nhanh tới trước, giơ tay bópcổ Mộ Dung Ca, thít chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Nhưng thấy vẻ mặt khôngchút sợ hãi của Mộ Dung Ca, khóe môi cô còn nhếch lên nụ cười nhạt, khiến hắnkhông thể không buông tay, do dự nhìn cô. Mộ Dung Ca sớm đoán được hắn sẽ dừng tay! Hắn ta nhìn có vẻthâm độc thủ đoạn, thực chất lại rất nhát gan! Hơn nữa, hiện giờ Nguyên quốcđang đứng trước nguy cơ bị Tề quốc công kích, hắn không trấn thủ ở Nguyên quốc,là bởi vì dã tâm đến Phong quốc tham dự một phen! Nếu cô tính không lầm, trong vòng một tháng, Nguyên quốc vìsự ngu xuẩn của hắn mà tan cửa nát nhà! Mộ Dung Ca không thích chiến tranh, càng thương hơn nhữngsinh linh bá tánh bình dân vô tội trong thời loạn thế, vì sự ngu dốt và dã tâmcủa những kẻ đứng đầu mà bỏ mạng! Bon họ vô tội, vậy mà phải chịu mọi đau khổ!Thiên hạ loạn lạc, có một người như Phượng Dịch, đối với dân chúng chẳng phảichuyện tốt đẹp gì! “Mộ Dung Ca, ngươi thay đổi khiến bản vương không nhận ra.Ngươi nghĩ ngươi từ chối thì sẽ được cái gì? Nếu ngươi không hợp tác cùng ta,đêm nay ta sẽ chặt đầu Mộ Dung Tẫn.” Phượng Dịch nhìn chằm chằm cô, thấy côkhông hề nao núng, hắn đảo mắt đem Mộ Dung Tẫn ra uy hiếp. Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Ca khẽ động, nhưng lát sau côgiơ vạt áo che miệng, cất tiếng cười. Âm thanh lanh lảnh như chuông gió, mangtheo từng đợt khí lạnh: “Ha ha, đường đường là Khánh vương mà có thể ăn nóilinh tinh, nói dối không biết ngượng mồm! Xem ra chó cùng dứt giậu rồi!” Phượng Dịch không ngờ Mộ Dung Ca lại biết rõ như vậy! Quả thậtlúc ấy Lâm Nghiệp đã đuổi kịp được Mộ Dung Tẫn đang chạy một mình, nhưng đúnglúc sắp bắt được Mộ Dung Tẫn, lại có người tới cứu nó đi. Giờ Phượng Dịch bíquá hóa liều, đành lừa Mộ Dung Ca một phen! Nhưng chẳng ngờ cô lại có phản ứngnhư vậy! Sắc bén như thế, trấn định như thế, nữ nhân trước mặt hắn ngoại trừkhuôn mặt quen thuộc, còn lại tất cả đều khiến người khác kinh ngạc! Mộ Dung Cacười lạnh nhìn phản ứng của Phượng Dịch, càng chắc chắn hơn phán đoán của mình.Thực ra Tẫn Nhi không phải là người bơ vơ không nơi nương tựa, bên cạnh nó có rấtnhiều người bảo vệ, hoặc cũng vô số kẻ muốn lợi dụng nó… Trong lòng Phượng Dịch biết rằng sự uy hiếp vừa rồi không thểkhiến Mộ Dung Ca làm việc cho hắn, đáy mắt hiện vẻ ngoan độc: “Ngươi đã thức thờinhư thế, đừng trách ta lòng dạ ác độc.” Hắn bước lại gần cô, đôi mắt ánh lênnét kinh ngạc: “Ngươi vẫn còn là xử nữ?” Bên người hắn có vô số nữ nhân, hắn hiểurõ nữ nhân như lòng bàn tay, nếu là xử nữ, trên người có một mùi hương riêng biệt,điều này khiến hắn vô cùng bất ngờ! Mộ Dung Ca ở bên cạnh hầu hạ Triệu Tử Duylâu như thế mà vẫn còn trinh trắng! Phượng Dịch nở nụ cười dâm đãng: “Là vì bổn vương mà thủthân như ngọc sao?” Nữ nhân này càng nhìn càng không nỡ rời mắt, mỹ nhân như thế,trước đây hắn lại bỏ lỡ! Quả thật đáng tiếc! Mộ Dung Ca nhíu mày, quát: “Cút!” Ai ngờ Phượng Dịch vẫn tiến sát lại gần! Nguy hiểm sắp đến,cô liếc nhanh bốn xung quanh, sao không có người xuất hiện? Phượng Dịch dường như phát hiện ra ý nghĩ của cô, cười lạnhnói: “Khi bổn vương nhận được tin ngươi từ Vĩnh Đức cung chạy tới đây, đã quansát bốn phía, không hề thấy ai đi theo ngươi! Hóa ra vừa rồi ngươi không để bảnvương vào mắt, là nghĩ có người bảo vệ ngươi ư? Ha ha ha…” Mộ Dung Ca nhíu chặt mày, trong mắt không hề có chút hoảng sợnào, ngược lại bình tĩnh khác thường. Kẻ cùng đường sẽ không từ bất cứ thủ đoạnnào, nghĩ tới đây, sắc mặt cô trầm xuống. Đúng lúc ngón tay Phượng Dịch chạm vào người Mộ Dung Ca, mộtánh sáng nhanh như chớp giáng xuống, đánh bay Phượng Dịch đang kiêu ngạo. Mộtcánh tay rắn chắc nóng rực ôm lấy cô, kèm theo cơn phẫn nộ ngập trời của ngườitới. “Khánh vương, ngươi còn dám động vào người của bản cung! Ởtrong lãnh thổ Phong quốc, bản cung đã nể mặt hoàng đế Phong quốc mà không lấymạng chó của nhà ngươi. Nhưng bây giờ ngươi phải chết.!” Triệu Tử Duy gầm lên,quanh người toát lên sát khí lạnh lẽo khủng bố. Phượng Dịch nhất thời sơ suất, bị Triệu Tử Duy đánh úp tànnhẫn, dưới tình thế trở tay không kịp, ngũ tạng tổn hại, cả người trọng thương.Mộ Dung Ca bị giam trong vòng tay rắn chắc đầy bá đạo, trong lòng bỗng xuất hiệnsự tín nhiệm không nói lên lời! Dưới tình huống vừa rồi, tay trói gà không chặt,chắc chắn cô sẽ bị Phượng Dịch đoạt đi sự trong trắng. Nhưng giống như lần trướccô bị Ánh Tuyết tấn công, hắn lại xuất hiện đúng lúc. Cảm xúc vốn bị dồn nénsâu trong tim dường như tràn ra, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy gần trong gangtấc. “Giết hắn, sẽ ô uế tay Thái tử.” Trong lúc hắn giận dữ, giọngnói của cô trong trẻo mà lạnh lùng vang lên. Giết người trong hoàng cung Phongquốc, dù là kẻ nào cũng đều bất lợi. Nghe vậy, con mắt Triệu Tử Duy trở nên u ám lạnh lẽo, tựanhư đôi mắt của loài báo khi săn mồi. Cánh tay hắn khóa chặt lấy cô, lòng thầmtự trách, vừa rồi sơ suất để cô rời đi một mình? Nếu như… nếu như hắn đến chậmmột bước, chắc chắn cô sẽ bị Phượng Dịch làm nhục! Tưởng tượng đến đó, đáy mắthắn lại tràn đầy sát khí! Phượng Dịch lảo đảo đứng dậy, chật vật nhìn Triệu Tử Duy vàMộ Dung Ca một cái, mặt xám như tro, cắn răng liều mạng thi triển khinh công chạytrốn! Triệu Tử Duy dõi theo bóng hắn, quát to: “Lưu Vân ở đâu?” Lưu Vân đi ra từ chỗ tối phía sau, đáp: “Có Lưu Vân.” “Phế chân Khánh vương Nguyên quốc.” Triệu Tử Duy híp mắt, lạnhlùng tàn nhẫn nói. Nếu trong hoàng cung Phong quốc không thể giết Phượng Dịch,như vậy cứ phế chân hắn ta trước. Dám động đến người của y, chuẩn bị sống khôngbằng chết đi!” “Dạ!” Lưu Vân tuân mệnh, lập tức chấp hành nhiệm vụ. Mộ Dung Ca bình tĩnh rời khỏi vòng tay bá đạo của Triệu TửDuy. Cô hiểu rõ, trong phút chốc khi ngả vào vòng tay hắn, cô đã thấy chút độnglòng. Nhưng cô tuyệt đối không thể đắm chìm trong đó. Một khi rơi vào, người bịthương chính là cô! Người chỉ biết mình như hắn, dựa vào việc thích cô mà bắtcô phải thích lại, không hề nghĩ đến cảm xúc của cô, nếu rơi vào tay hắn, cuốicùng cô cũng phụ thuộc, ỷ lại vào hắn mà thôi! Vòng tay Triệu Tử Duy trống không, cảm giác trống rỗng dấylên khi cô rời khỏi. Một khi tình cảm dâng trào, lý trí khó có thể khống chế.Ánh mắt hắn nóng rực nhìn Mộ Dung Ca chăm chú, cất tiếng khàn khàn: “Bản cung thích nàng đã lâu. Trong thiên hạ, chỉ có nàng mớikhiến bản cung yêu thích đến mức này! Mộ Dung Ca, chỉ có nàng!!” Câu nói kiêu ngạo cuồng vọng ấy cứ tự nhiên mà thốt lên,nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Mộ Dung Ca, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào màTriệu Tử Duy lại nói tiếp: “Nàng vui thì ta vui, nàng buồn ta cũng buồn. Mộ Dung Ca,nàng là yêu ma đoạt mất hồn phách của ta.!” Mộ Dung Ca kinh ngạc hoảng sợ nhìn hắn, chưa bao giờ nghĩ rằnghắn lại có thể nói ra những lời ấy. Đối với người cao quý như hắn, nói như vậy,đồng nghĩa với việc hắn đã bị cô khuất phục!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]