Edit: Phi Nguyệt
“Tỷ, hai ngày qua tỷ đã vất vả rồi, chờ mấy ngày nữa chúngta đến được Tề quốc thì tất cả sẽ tốt đẹp thôi.” – Tẫn Nhi để yên cho Mộ DungCa lấy khăn lau sạch vết mỡ trên tay mình, hắn cúi đầu nhìn xuống đôi bàn taytrắng nõn ngọc ngà, ánh mắt hắn chuyển hướng sang cành hoa lan thêu trên chiếckhăn tay, hắn đè âm lượng xuống mức thấp nhất, nói với Mộ Dung Ca.
Nụ cười tươi tắn trên môi Mộ Dung Ca khẽ đông lại, đôi mắtcô ánh lên vẻ thương xót, nếu Tẫn Nhi đã muốn như vậy thì cô cũng không ngăn cảnđược, chỉ có thể đứng ở một bên dõi theo. Khi Tẫn Nhi đi lạc đường, cô có thểtrở thành kim chỉ nang giúp nó quay lại được không? – “Ừ, tỷ tin đệ.”
“Tỷ…” – Hắn ngẩng đầu nhìn cô, gọi cô. Vốn hắn có rất nhiềuđiều muốn giải thích nhưng lời còn chưa bật ra được khỏi miệng hắn đã cảm thấysợ hãi. Nếu Mộ Dung Ca biết giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống thì cô cócòn đối xử tốt với hắn như vậy nữa hay không? Cô sẽ rời bỏ hắn sao? Nội tâm củaMộ Dung Tẫn lại càng trĩu nặng.
Mộ Dung Ca hiểu những gì Tẫn Nhi đang suy nghĩ, nhưng có mộtsố việc nói ra chỉ càng thêm đau lòng mà thôi, và có thể hình thành nên khoảngcách giữa họ. Hơn nữa, ai mà chẳng có những bí mật riêng? Nét mặt Mộ Dung Cagiãn ra, cô khẽ cười: “Tẫn Nhi, chẳng lẽ đệ không muốn biết vì sao tỷ biết nấuăn sao?”
Mộ Dung Tẫn lập tức lắc đầu, “Đệ không muốn biết, đệ chỉ biếttỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298333/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.