Edit: Phi Nguyệt
Mộ Dung Tẫn chỉ có một thân một mình mà lại đuổi được tới tậnđây, hơn nữa vẻ mặt của hắn còn khẩn khoản như vậy, ánh mắt nhìn cô đầy quantâm. Hắn là người duy nhất quan tâm tới cô, suy nghĩ cho cô từ khi cô xuyênkhông đến thế giới này.
Không có vụ lợi, không có âm mưu, hắn chỉ đơn thuần gọi côlà tỷ tỷ. Tuy hai người họ không có quan hệ huyết thống nhưng trong lòng cô đãcoi hắn là đệ đệ thân thiết nhất của mình.
Trên môi Mộ Dung Ca nở ra nụ cười xán lạn như hoa tươi hé nở,như ánh mặt trời chiếu rọi sau cơn mưa vào buổi sớm. Người thiếu niên đã trảiqua sự biến đổi lớn kia cũng cười, trong lòng hắn luôn lạnh lẽo, nhưng nụ cườitươi sáng của Mộ Dung Ca đã rót một dòng khí nóng vào bên trong tâm hồn bănggiá của hắn.
Ban đầu Mộ Dung Ca còn cho rằng cô sẽ phải tự chiến đấu mộtmình, có lẽ sẽ thành công, mà cũng có thể là thất bại nhưng đến cuối cùng cũngchỉ có một mình cô lo cho chính mình mà thôi. Nhưng đứa nhỏ này lại cho cô biết,ở thế giới loạn lạc này cô không chỉ có một mình.
Nhưng mà… Mộ Dung Ca nhìn Mộ Dung Tẫn, cô nói mà không phátra tiếng: “Mau đi đi, chờ cơ hội.” – Nơi đây là khách điếm Kim Phúc, bốn phía đềucó thủ vệ nghiêm ngặt, nếu không có sự cho phép của chưởng quầy thì không kẻnào có thể lọt được vào trong, chứ đừng nói gì tới chuyện mang một người ra khỏiđây. Hơn nữa, có lẽ ở xung quanh khách điếm Kim Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298329/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.