Edit: Phi Nguyệt
“Thân cô bây giờ còn khó giữ được, đừng phí công nghĩ tớichuyện đó nữa, ở Khánh Vương phủ này thủ vệ nghiêm ngặt, chưa bao giờ có aithoát được khỏi đây, nếu trốn đi mà bị bắt lại thì kết cục sẽ thê thảm lắm.” –Như Băng nắm chặt tay của Mộ Dung Ca, giọng nói hạ xuống mức thấp nhất chỉ cóhai người mới có thể nghe thấy.
Phi Tuyết đang đứng phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm vàobóng lưng của hai nàng, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên cười khẩy. Phi Tuyếtnhìn Như Băng, rồi châm chọc nói: “Giả từ giả bi.”
Lúc này, quản gia đã bắt đầu lùa các nàng đi tới chỗ yến hộiđể ca hát, nhảy múa giúp vui cho đám quan khách, các nàng không thể trốn đượcánh mắt của hộ vệ ở tứ phía, đành phải đi theo, nên dù có nghe thấy câu nói củaPhi Tuyết nhưng các nàng cũng không có phản ứng lại.
Mộ Dung Ca không nhìn Mộ Dung Tẫn nữa, chỉ im lặng cúi đầunhìn xuống đất. Nhưng phong thái của Mộ Dung Tẫn lúc này lại như gió thổi mâybay [i](nhẹ nhàng, thờ ơ, lững lờ)[/i], cứ như người thiếu niên vừa lộ ra bộ mặtyếu đuối khi nãy không phải là hắn vậy, nếu nhìn kỹ còn có thể nhận ra hắn đangcúi đầu nhưng đôi môi thì mím chặt, hai bàn tay dấu dưới ống tay áo đã nắm chặtlại thành đấm.
Dọc đường đi đến yến hội, cả đoàn người cùng trầm mặc, ai aicũng đều có tâm tư và tính toán cho riêng mình.
Mộ Dung Ca cắn răng, vừa rồi bị ảnh hưởng từ cảm xúc của bảnthể lưu lại nên cô không giữ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298299/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.