Nhạc Thiên Vũ mang theo Nhạc Long Uy một đường băng sông vượt núi tìm kiếm tung tích Tiêu Lăng, tuyết lạc mây trôi, mưa vùi gió thổi, thấm thoát Nhạc Long Uy đã biết đi biết chạy nhưng Tiêu Lăng vẫn bât vô âm tích.
Chính ngọ (giữa trưa) hôm ấy, Nhạc Thiên Vũ cảm thấy thời tiết quá nóng, băng núi một hồi lâu có phần mệt mỏi, đành ngồi nghỉ uống nước trên một tảng đá.
“Phụ thân” , Nhạc Long Uy chỉ vào dãy núi xa xa hỏi hắn,” Ngọn núi kia thật kì lạ, giống cái gì a ?”
“Giống Quan Âm tọa đài sen.”
“Quan Âm là ai ?”
“Là vị thần tiên đem ngươi tới cấp cho phụ thân.”
“Con không phải là do Lăng thúc thúc đưa tới cấp cho phụ thân sao?”
“Cũng đúng”, Nhạc Thiên Vũ ôm nhi tử cười, ” cho nên ta muốn đưa con đi tìm Lăng thúc thúc, hảo hảo cám ơn y.”
” Phụ thân, vậy chúng ta khi nào mới có thể tìm được Lăng thúc thúc a ?”
“Nhanh thôi.”
“Nhanh là khi nào ? “, Nhạc Long Uy chu cái miệng nhỏ nhắn nói, ” phụ thân, Uy nhi mệt mỏi quá a.”
“Ta mỗi ngày đều bế con đi, con còn kêu mệt!”
“Mệt chính là mệt thôi, ăn không thể ăn, ngủ cũng không thoải mái.”
“Kiên nhẫn một chút”, Nhạc Thiên Vũ nói, ” đợi khi tìm được Lăng thúc thúc của con, con sẽ không phải chịụ thêm khổ sở nữa.”
“Được” .
Nhạc Long Uy một mình đi đến gần khe núi, Nhạc Thiên Vũ ngồi bên sông, trông coi nhi tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-cu-noan-cac/3059919/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.