Mặt trời chói chang như thiêu như đốt, người khác đều núp trong bóng râm, chỉ có Tiêu Lăng đội nắng giúp Lâm bá quét tước đình viện. Bỗng Thu Bình đến tìm y nói :
“Lăng nhi, phu nhân gọi ngươi lên nhà trước.”
Tiêu Lăng dừng chổi, sửng sốt nửa ngày mới có phản ứng lại :
“Được, chờ ta thay y phục sạch hơn rồi sẽ lên.”
Y vào phòng chứa củi, lau mồ hôi, thay một bộ y phục sạch sẽ, đi theo Thu Bình qua hậu viện.
“Đến. . . .. từ đường sao?” Tiêu Lăng trên đường nghi ngại hỏi.
“Không “, Thu Bình nói, ” là đến Đông sương phòng.”
“Đông sương phòng? Phu nhân không phải muốn trừng phạt ta sao?”
“Không , không ai muốn đánh ngươi đâu.”
“Vậy à .” Vừa nghe không phải bị đánh, Tiêu Lăng trong lòng lại bối rối, không rõ phu nhân muốn làm gì .
“Tham khiến phu nhân”. Tiêu Lăng bước vào Đông sương phòng, thấy Liêu Vãn Thanh đang ngồi đó, liền cúi đầu, khom người đứng ở cửa.
“Lăng nhi, ngồi đi.”Liêu Vãn Thanh cười bảo Tiêu Lăng ngồi xuống.
“Nô tài không dám”. Tiêu Lăng nào dám ngồi, vẫn một mực cúi đầu, trong lòng càng hoang mang.
“Lăng nhi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?”Liêu Vãn Thanh ôn nhu hỏi y.
“Nô tài mười tám.”
“Ngươi ở Nhạc gia mấy năm rồi?”
“Đã mười năm, nô tài tám tuổi được đưa vào vương phủ, ở đây đến năm mười ba tuổi, rồi cùng Vương gia đánh giặc năm năm.”
“Năm năm qua, ngươi và Vương gia đều bên nhau sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-cu-noan-cac/3059871/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.