Nhạc Thiên Vũ từ biệt Hoàng Thượng, dẫn người quay về Tây quận. Gần hai tháng lộ trình, Nhạc Thiên Vũ không hề cùng Tiêu Lăng thân cận. Tiêu Lăng thương thế dần dần khỏi hẳn, cũng bỏ xe cưỡi ngựa, vẫn luôn đi phía sau Nhạc Thiên Vũ . Chuyện bưng trà đổ nước không cần y làm, y giành làm, Nhạc Thiên Vũ cũng thản nhiên không để ý tới. Tiêu Lăng không biết cách lấy lòng lại càng không biết nói chuyện mềm nhẹ, Tây thành cũng sắp tới rồi, nhà đã ở ngay trước mắt, muốn đánh muốn phạt, trở về y cam tâm chịu đựng.
Tới cửa thành, Tiêu Lăng cởi khôi giáp, thay thường phục, dẫn ngựa cho Nhạc Thiên Vũ. Tây quận vương gia là bá chủ một phương Tây quận. Dân chúng quan viên tất thảy chen lấn hoan nghênh. Nhưng về đến Tây quận vương phủ, xa xa lại thấy phủ môn đóng chặt.
“Sao lại thế này a” Tiêu Lăng nhìn phủ môn, lại ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Vũ .
“Đi xem.”
“Vâng”
Tiêu Lăng chạy đến tới, còn chưa kịp gõ cửa, đại môn đã từ bên trong mở ra. Sau cánh cửa, một mỹ nhân cung trang nâng một vị lão phu nhân tóc bạc, cùng chúng gia nhân vây quanh theo ra đón chào.
“Nương”
Nhạc Thiên Vũ nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống dập đầu một cái.
“Vương gia” Cung trang mỹ nhân kia đối với Nhạc Thiên Vũ uyển chuyển hạ bái.
“Vãn Thanh, ngươi cũng tới đây ?”
Nhạc Thiên Vũ đứng dậy, cũng nâng nàng đứng lên.
“Nếu như không đến, cũng không thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-cu-noan-cac/3059843/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.