Câu nói của Phương Triết khiến vị thương nhân tên Quang Lượng nhất thời sửng sốt “Một vạn Tử Kim?” Một vạn Tử Kim không phải là con số nhỏ, trong người hắn không mang theo đủ một vạn Tử Kim. Chỉ là mối giao dịch này quá lớn, bỏ qua sẽ rất đáng tiếc. Hoàng Kim Nhãn theo hắn bên người đã nhiều năm, thành công giúp hắn trở thành một thương nhân có tiếng ở Ứng Long Thành. Cho nên mà nói cái gì thiếu thì thiếu, chứ Tử Kim thì không thiếu. Phương Triết nhìn biểu hiện do dự của vị thương nhân tên Quan Lượng. Hắn mới dò hỏi “Nếu không có thì thôi, ta cũng không cần thiết!” Quan Lượng nghe vậy liền xua tay liên tục nói “Không phải, tiên nhân chờ một chút. Tiểu nhân không mang theo nhiều số Tử Kim trong người. Tiểu nhân đang truyền tin tức cho thuộc hạ nhanh chóng mang một vạn Tử Kim đến đây ngay…” Phương Triết gật đầu, hắn nhủ thầm “Chẳng lẽ Ứng Long Thành dễ tin người như vậy sao?” Ước chừng nửa khắc sau, từ xa xuất hiện một trung niên nhân có vẻ người như một chưởng quỹ chạy vội đến. Trung niên nhân tiến lại gần Quan Lượng rồi đưa ra một tấm tử sắc kim bài. Trung niên nhân thở hồng hộc nói “Ông chủ, đây là một vạn Tử Kim!” Quan Lượng gật đầu cho lui rồi lấy ra hai tờ giấy. Đây là hai tờ giấy khế ước vay mượn do Thiên Sư Đường cung cấp, độ uy tín tuyệt đối. Quan Lượng điểm ngón tay lên hai tờ khế ước rồi đưa cho Phương Triết. Phương Triết nhìn tờ khế ước, nội dung bên trong là vay mượn một vạn Tử Kim vô thời hạn với điều kiện không được rời khỏi Ứng Long Thành khi chưa hoàn trả một vạn Tử Kim và hai phần tiền lãi. Phương Triết đọc xong liền điểm ngón tay lên hai tờ khế ước. Sau khi Phương Triết điểm tay xác nhận xong, Quan Lượng liền vui vẻ đưa tử sắc kim bài cho Phương Triết kèm lời chúc phúc “Chúc quý khách mua sắm vui vẻ!” Nói rồi, Quan Lượng liền rời đi với tâm thái vô cùng thông thả. Phương Triết cầm tử sắc kim bài có giá trị một vạn Tử Kim cho vào chiếc Giới Chỉ rồi vác tượng đá Hoa Lạc Đồng đi tiếp. Hành động vay mượn của Phương Triết đương nhiên không thể qua mặt được một số người đang chứng kiến. Vô số lời bàn tán bắt đầu cất lên. “Một vạn Tử Kim?” “Tên này có giá trị đến như vậy sao?” “Theo ta được biết, muốn vay được một vạn Tử Kim thì phải có tài bảo gấp năm lần như thế mới có thể vay mượn được. Tên này chắc chắn là một tên công tử mặt trắng lắm tiền tài…” Chỉ trong phút chốc, Phương Triết thu hút vô số ánh mắt thèm thuồng. … Hai canh giờ sau. Phương Triết tiếp tục vác tượng đá Hoa Lạc Đồng cùng Tiểu Bảo Bảo đến khu vực đấu giá. Đây là khu vực trao đổi có tính cạnh tranh khốc liệt nhất. Một vật phẩm phổ biến thông thường là một thanh thần khí, bán thần khí có giá trị liên thành đấu giá sẽ đẩy giá vật phẩm lên cao nhất, người có tiền nhiều nhất mới có thể sở hữu được. Bên cạnh đó còn một số vật phẩm dựa vào may mắn có được như vật phẩm không rõ lai lịch. Khi đấu giá xong, vật phẩm được xác định là một món bảo khí. Giá trị vật phẩm trong phút chốc tăng lên gấp nghìn lần. Phương Triết dừng lại tại một quầy đấu giá nhỏ. Chưởng quầy là một lão giả có thân hình gầy gò ngoài bảy mươi. Gương mặt có một chút gì đó gian xảo. Phương Triết đặt tượng đá Hoa Lạc Đồng sang một bên rồi tiến lại gần quầy đấu giá để xem cách thức giao dịch. Quầy này không đấu giá theo cách trả giá tăng dần, giá cao nhất sẽ có quyền mua vật phẩm đấu giá mà chưởng quầy này lựa chọn hình thức đánh cược. Chưởng quầy gọi hình thức đấu giá này là Cược Thạch. Ý nghĩa là người đấu giá bỏ tiền mua một loại thạch quặng đặc biệt. Bên trong có chứa một số loại bảo thạch có giá trị rất cao. Loại thạch này thường nâng cao phẩm chất bảo khí, linh khí và giáp trụ. Phương Triết nhìn giá được niêm yết chỉ vài Bạch Kim cho đến vài chục Bạch Kim. Hắn có phần bất ngờ, bản thân hắn đang có trong tay một vạn Tử Kim, không phải có thể chơi đùa một phen sao. Hắn tiến lại gần chưởng quầy dò hỏi “Ta vừa đến Ứng Long Thành vẫn chưa quen thuộc, cho hỏi cách chơi như thế nào?” Chưởng quầy ngắm Phương Triết một lúc, dù lão không có Hoàng Kim Nhãn nhưng cũng có thể ngửi được mùi tiền từ vị tiên nhân này. Lão nói “Cách chơi đơn giản, nếu có nhiều người tham gia thì đấu giá, ít người tham gia thì giá cả thế nào bán thế đó…” Phương Triết gật đầu, xem như đã hiểu được quy cách chơi. Hắn nhìn thạch quặng có đủ hình dạng khác nhau, kích thước cũng không đồng nhất. Có khối thạch quặng to bằng một quả đầu người, có khối chỉ lớn hơn nắm tay một chút. Chúng được sắp xếp ngăn nắp thành hàng, số lượng có trên năm trăm. Phương Triết nhìn số thạch quặng được bày trí ngăn nắm, hắn dự định đánh cược thì dừng lại. Hắn thắc mắc nói “Nếu vãn bối may mắn cược được một viên bảo thạch… giá trị một viên bảo thạch đó như thế nào?” Chưởng quầy không do dự liền nói “Nếu quý khách may mắn cược được Hỏa Miên Chi Thạch, Hoàng Địa Chi Thạch, Bạch Vân Chi Thạch, Dực Thanh Chi Thạch, Tử Nhãn Chi Thạch sẽ có lãi lớn. Phụ thuộc vào phẩm cấp loại bảo thạch, hạ phẩm giá một Bạch Kim, Trung Phẩm giá một Hoàng Kim, Thượng Phẩm giá một Tử Kim… Nếu tiên nhân vận khí tốt cược được Cực Phẩm thì giá trị rất cao, thấp nhất là một nghìn Tử Kim một viên” Phương Triết nghe lão chưởng quầy giải thích, hắn có phần thích thú. Hắn liền chọn ra ba khối thạch quặng đưa cho chưởng quầy rồi nói “Trước mắt vãn bối lấy ba khối này!” Chưởng quầy nhìn Phương Triết rồi mỉm cười. Lão nhận ba khối thạch quặng, đặt xuống đất rồi lấy ra một đoản côn gõ nhẹ lên ba khối thạch quặng đó. Lão không dùng lực nhiều, chỉ đơn thuần là gõ nhẹ ba khối thạch quặng liền vỡ nát, lộ ra phần lõi bên trong là ba viên bảo thạch có hai loại màu sắc khác nhau với kích thước không đồng đều, dạ quang tỏa ra cũng khác biệt. Lão chưởng quầy sửng sốt, lão lắp bắp thốt lên “Hạ phẩm và Trung Phẩm Hỏa Miên Chi Thạch, và một viên Thượng Phẩm Tử Nhãn Chi Thạch?” Phương Triết nhìn kết quả có được, hắn gật đầu hài lòng. Hắn quay lại số thạch quặng còn lại, tiếp tục chọn ra thêm ba mươi bảy khối thạch quặng. Hắn tiếp tục nói “Vãn bối chọn mấy khối này!” Lão chưởng quầy chưa kịp hoàn hồn thì Phương Triết tiếp tục chọn ra thêm ba mươi bảy khối. Lão nhìn ba mươi bảy khối, trong đầu bắt đầu đưa ra một loại suy nghĩ. Lão mỉm cười, rồi nói “Số thạch quặng đó, lão không thể bán cho tiên nhân được…” Lúc này có nhiều người quan sát, bọn họ bắt đầu ngờ vực lão chưởng quầy buôn bán không trung thực. Phương Triết ra vẻ ngạc nhiên hỏi “Vì sao lão không muốn bán, đây không phải đều niêm yết giá rõ ràng hay sao?” Lão chưởng quầy tỏ ra ái ngại nói “Thực ra số thạch quặng đó, lão đã đánh dấu để sang một bên… gia nhân sơ ý nên bày biện ra ngoài… tiên nhân thông cảm…” Người đứng xung quanh quan sát bắt đầu không hài lòng với cách giải thích của lão chưởng quầy. Quầy đấu giá nhỏ lẻ có vô số thạch quặng, nhưng khách không ghé trao đổi là vì tính đánh cược, tỷ lệ thắng không cao. Giờ có người thiện chí giao dịch, lão lại không muốn bán. Chuyện này đồn ra ngoài, lão chưởng quầy xem như không còn kinh doanh được nữa. Phương Triết gật đầu rồi quay sang số thạch quặng còn lại, hắn dò hỏi “Thế những khối kia, lão có bán không?” Lão nghe Phương Triết hỏi vậy, ánh mắt lão nhìn sang nhóm người đang vây quanh xem kịch. Lão đánh liều nói “Những khối đó có bán!” Phương Triết nghe vậy liền gật đầu. Hắn quay lại tiếp tục chọn lựa, sau một hồi chọn ra thêm một trăm lẻ năm khối thạch quặng. Tính ra giá tiền là ba nghìn sáu Bạch Kim. Phương Triết làm ra vẻ suy tư rồi tiến tới lấy một viên Thượng Phẩm Tử Nhãn Chi Thạch đưa cho lão chưởng quầy rồi nói “Đây là tiền giao dịch…” Nhiều người xung quanh choáng váng khi nhìn thấy sự rộng rãi của Phương Triết. Một viên Thượng Phẩm Tử Nhãn Chi Thạch giá bán là Một Tử Kim. Nếu lấy viên Tử Nhãn Chi Thạch trao đổi, lão chưởng quầy lời lớn. Lão chưởng quầy do dự nhưng rồi cũng nhận lấy. Lúc này Phương Triết mới nói “Phiền lão chưởng quầy giúp vãn bối một tay!” Lão chưởng quầy nhìn một trăm lẻ năm khối thạch quặng, nội tâm không đành lòng bổ ra. Chỉ là xung quanh có quá nhiều người dừng lại theo dõi, nếu lão tiếp tục không tuân thủ quy tắc, lão chắc chắn sẽ bị một số khách nhân trước đó xử lý. Lão cầm đoản côn gõ nhẹ lên mười khối thạch quặng, mười khối vỡ ra lộ ra phần lỗi đều có chứa bảo thạch. Lão sửng sốt, khách nhân xung quanh quan sát sửng sốt. Bọn họ không thể tin tưởng được, vị khách nhân trẻ tuổi này lại có vận khí lớn đến như vậy. Lão cắn răng tiếp tục gõ nhẹ lên số thạch quặng còn lại. Bên trong đều chứa bảo thạch. Trong một trăm lẻ năm khối thạch quặng bổ ra được năm mươi viên Hạ Phẩm bảo thạch các loại, mười lăm viên Trung Phẩm, ba mươi lăm viên Thượng Phẩm và năm viên Cực Phẩm bảo thạch. Số người chứng kiến mồm chữ a không khép lại được. Bọn họ sửng sốt, lúc này không còn tin vào vận khí nữa mà là dựa vào thực lực. Nói về thực lực cược thạch thì khó mà chấp nhận được bởi vì bảo thạch được bảo vệ một lớp thạch quặng bên ngoài không thể dùng Thần Thức thăm dò được. Cho nên, chỉ có thể dựa vào vận khí. Lão chưởng quầy sợ hãi ngồi phịch xuống đất, lão không thể tin tưởng được số thạch quặng lão mới nhập về lại chứa nhiều bảo thạch đến như vậy. Lão lúc này hiểu ra, vị khách nhân trẻ tuổi này đã nương tay ngay từ lúc đâu. Chẳng qua do lão không tuân thủ quy tắc, buộc đối phương sát phạt không thương tiếc. Số lượng bảo thạch bổ ra được quả thật quá chói mắt. Lão đứng dậy, khép nép hướng Phương Triết nói “Tiểu nhân có thể hỏi tiên nhân một câu được không?” Phương Triết gật đầu đáp ứng. Lão nói “Ba mươi bảy khối đó… bên trong có bảo thạch không?” Phương Triết mỉm cười, hắn lắc đầu trả lời “Vãn bối… không biết! Vừa rồi chỉ dựa vào may mắn thôi” Nói rồi, Phương Triết thu số bảo thạch cược được cho vào Giới Chỉ rồi vác tượng đá Hoa Lạc Đồng rời đi. Tiếp tục tìm một quầy đấu giá khác chơi đùa. Nhiều người xung quanh nhìn theo bóng dáng một người một tượng đá rời đi. Bọn họ âm thầm thúc giục “Đi, chúng ta theo sau xem thế nào!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]