Hai ngày trước.
Bạch Vô Thiên theo sau La Ngọc Yến đến một vùng hẻo lánh bên ngoài Bách Kiếm Thành.
Hai người cuốc bộ như thể đang đi du sơn ngoạn thủy. Đúng lúc những nơi hai người đi qua cũng đều là sơn thanh thủy tú, mặt đất mọc đầy rong rêu ít người qua lại.
Cả hai đi theo con đường mòn với hai bên là dòng suối chảy liên tục. Nơi đây cảnh vật yên tĩnh, nếu so với Bách Kiếm Thành nhộn nhịp. Khoảng cách hai nơi không quá xá, nhưng bối cảnh hoàn toàn khác biệt.
Cả hai băng qua con suối, men theo sườn núi đến đỉnh một ngọn núi cheo leo thẳng đứng. Trên đỉnh núi có một trang viên nhỏ với vân vụ lượn lờ, hoa cỏ mọc khắp nơi khiến phong cảnh hữu tình.
La Ngọc Yến đi vào sân trang viên. Thình lình, bước chân nàng dừng lại, sau đó thu hồi trở về.
La Ngọc Yến ngăn Bạch Vô Thiên lại, nàng khẽ nói “Ngươi đứng ở phía sau quan sát là được!”
Nói rồi, nàng bình thản bước vào sân trang viên.
Khung cảnh nhất thời thay đổi. Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn tụ tập lại, mặt đất chấn động như thể muốn nứt nẻ.
Từ dưới mặt đất đâm lên những cây lao sắc nhọn tấn công La Ngọc Yến, những cây lao đâm lên liên tục theo một nhịp nhất định. Trên bầu trời lôi điện từ trong đám mây phóng xuống liên tục. Trận thế như vũ bão tới tấp không cho đối phương trở tay.
La Ngọc Yến không mảy may lo sợ, nàng cứ bước tới trước và dễ dàng né tránh toàn bộ mũi lao từ bên dưới liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-cho-hoa-bi-ngan/944413/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.