Đoàn xe ngựa dừng lại trước cổng Vương thành. Tất cả mọi người muốn vào bên trong Vương thành đều phải xuống ngựa dắt bộ. Đây là quy định bắt buộc khi vào Vương thành. Phương Triết cùng các đồng bạn mình xuống xe ngựa, ánh mắt nhìn quan cảnh phía trước mắt mà ngỡ ngàng. Cổng thành cao ngời ngợi ước chừng năm mươi trượng, trải dài không nhìn thấy điểm cuối. Xung quanh dòng người tấp nập ra vào, đủ loại người từ thương nhân đến nhân sĩ giang hồ với trang phục vô cùng đa dạng. Giám sát sứ đưa lệnh bài thông hành cho lính canh gác làm thủ tục nhập thành, rồi cùng đoàn xe ngựa dắt bộ vào bên trong. Bên trong cổng thành, chính là một khung cảnh náo nhiệt mà trước đây bọn người Phương Triết chưa từng nhìn thấy. Số người qua lại đông đúc. Hai bên đường bày bán kinh doanh đủ các loại. Nhà cửa, tửu lâu đều khang trang lộng lẫy. Từ một khoảng cách xa xôi trước mặt, bọn họ có thể nhìn thấy một ngọn núi, trên đó có một tòa cung điện vô cùng lớn, phản chiếu lên ánh sáng màu vàng vô cùng chói mắt. Giám sát sứ Tạ Khâm thấy bọn thí sinh đang ngơ ngẩn, hắn ta tiến lại gần giới thiệu “Đỉnh núi đó là Phượng Nghi Sơn, có tòa cung điện nguy nga tráng lệ là nơi ở của Quốc Vương điện hạ. Mười ngày sau Thiên Tài Chiến cũng sẽ được diễn ra ở quảng trường trên Phượng Nghi Sơn. Lúc đó các ngươi sẽ thấy được cận cảnh hơn…” Hắn nhìn năm tên thí sinh trước mặt vẫn chưa hết bàng hoàng. Hắn tiếp tục nói “Trong khoảng thời gian này, các ngươi hạn chế đi lại tránh gây ra rắc rối đáng tiếc” Hắn căn dặn xong, liền tiếp tục dẫn đoàn thẳng đến chân núi Phượng Nghi Sơn. Đoạn đường từ cổng Vương thành đến chân núi chừng năm mươi dặm, nên đoàn xe ngựa đi chừng một canh giờ liền tới. Điểm đến là một nhà khách rộng lớn, khuôn viên chừng hai trăm mẫu. Khắp nơi được trồng nhiều loại hoa đẹp mắt. Phía sau hậu viên nhà khách có một con suối nước nóng bên cạnh một con thác trải dài từ đỉnh Phượng Nghi Sơn xuống. Đây chính là điểm nghỉ ngơi, ngâm mình trong suối nước nóng mà nhà khách lớn nào cũng có ở Thiên Minh Quốc. Khi Phương Triết và đồng bạn mình vừa đặt chân đến nhà khách, có rất nhiều ánh mắt nhòm ngó bọn họ. Đó là những thí sinh đến từ các khu vực khác, trang phục của mỗi một khu vực có phần không giống nhau. Nên nhìn sơ qua liền biết, có người đến từ Tây Thục, có người đến từ Đông Hải. Trong đó những thí sinh Bắc Thượng có bề ngoài thanh nhã, y phục một màu trắng. Nữ thì như một vị tiên nữ, còn nam như một gã thư sinh vô cùng mỏng manh. Trên vai người nào cũng mang một thanh trường kiếm. Trước giờ các thí sinh khu vực khác đều xem thường thí sinh khu vực Nam Hạ. Bọn họ đưa ánh mắt như vậy nhìn, vốn đã trở thành một điều bình thường. Lúc này giám sát sứ Tạ Khâm từ xa đi lại, hắn đưa cho năm người mỗi người một thẻ bài, trong đó có đánh số thứ tự. Hắn nói “Các ngươi theo số thứ tự, tìm gian phòng của mình, sắp xếp hành trang rồi nghỉ ngơi. Có gì ta sẽ thông báo sau, nhớ là không được gây sự với thí sinh khu vực khác, nếu không sẽ bị trục xuất. Ghi nhớ kỹ!” Lời Tạ Khâm vừa nói ra không lớn nhưng cũng lọt vào tai một vài thí sinh khu vực Trung Châu. Bọn họ ráng cố gắng ngoáy lỗ tai để xem có nghe chấp sự Tạ Khâm nói nhầm không. Cái gì mà không được gây sự với các thí sinh khác, mà không phải là nếu có bị khi dễ thì ráng nhẫn nhịn sao. Có phải chấp sự Tạ Khâm đang bao che bọn người Nam Hạ không. Bọn họ trong lòng bực bội, đưa ánh mắt về phía Phương Triết, rồi lẳng lặng rời đi. Chấp sự Tạ Khâm bàn giao xong công việc, cũng rời đi sau đó. Dẫn dắt đến đây, xem như đã hoàn tất nhiệm vụ của hắn. Phương Triết cùng bốn người đồng bạn mình mang theo hành lý, tiến vào bên trong nhà khách. Khi đặt chân đến hậu viên nhà khách, những luồng hơi nóng của con suối tỏa lên nghi ngút thu hút bọn họ. Đây là một con suối nước nóng rộng lớn, bên cạnh là con thác trải dài rất đẹp mắt. Dưới hồ nước là những mô đá nhỏ được bố trí xen kẽ nhau, như phân ra từng khu vực cho mọi người ngâm mình. Trên bờ là một vài hòn non bộ nằm rải rác. Chỉ cần nhìn thôi bọn họ cũng muốn lao vào ngay. Bạch Văn Sơn đề nghị “Đường sá xa xôi, lại mệt mỏi. Chúng ta qua đó ngâm mình cho khỏe đi!” Hắn nhìn sang Ngô Tiên Nhi, nói “Tiểu muội cũng đi luôn đi, có gì bọn ta để ý cho tiểu muội!” Ngô Tiên Nhi ngẫm nghĩ một lúc mới gật đầu. Thế là năm người tranh thủ tìm gian phòng của mình, để lại hành trang trong phòng, rồi tụ họp lại gần bờ suối. Phương Triết nhìn khói bay nghi ngút, nước trong xanh trong lòng nổi lên một sự mong chờ. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy suối nước nóng, không phải qua lời kể của người khác. Bọn người Bạch Văn Sơn vốn ở Bạch gia, nên cũng thường xuyên tắm suối nước nóng, phản ứng của hắn bình thường, không khoa trương. Còn Kim Vô Lại và Hoa Thiên Nhai mới thật sự khoa trương. Bọn họ muốn nhanh chóng lao vào ngay lập tức. Còn Ngô Tiên Nhi, nàng là nữ nhi, nên ánh mắt đang săm soi tìm tòi một vị trí thích hợp để nàng ngâm mình trong suối. Nàng cũng thật sự thích tắm suối nước nóng. Lúc này một vài thí sinh khu vực Trung Châu từ xa đi lại, nhìn điệu bộ bọn hắn cũng muốn tắm suối nước nóng. Phương Triết thấy vậy liền nép sang một bên nhường cho bọn hắn đi trước. Sau đó hắn cùng bốn đồng bạn theo sau. Phương Triết đi theo chừng vài chục trượng, bọn thí sinh Trung Châu quay đầu lại, sắc mặt có phần khó chịu. Một tên đứng ra quát lớn “Các ngươi theo bọn ta làm gì, cút!” Bạch Văn Sơn tiến lên một bước nói “Bọn ta không có đi theo vị tiểu ca, bọn ta chỉ đi ngâm suối nước nóng thôi!” Hắn trợn mắt lên nói “Tiểu ca? Ngươi dám gọi ta là tiểu ca?” Bạch Văn Sơn thấy vậy, hắn chớp mắt mấy cái. Sau đó khom ngươi nói “Vậy tiểu ca tên gọi là gì? Sau này dễ xưng hô!” Hắn nhếch miệng cười, dõng dạc giới thiệu “Nhớ cho kỹ, tiểu ca là Đoàn Phi… ngươi lại dám gọi ta là tiểu ca?” Bạch Văn Sơn cười ha ha, hắn khoát tay nói “Không dám, không dám! Đoàn Phi huynh thứ lỗi, vừa rồi ta thất lễ” Hắn nhìn Bạch Văn Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng khu vực này cấm gây sự. Hắn nhìn sang một vị đồng bạn hắn, người này khí thế bất phàm, có phong thái của một người đứng đầu. Tên nam tử có khí thế bất phàm đó nhướng chân mày lên, hắn tiến lại gần Đoàn Phi, sau đó chậm rãi nói “Bọn ta không thích tắm chung với bọn hạ đẳng. Ngươi xem, xung quanh không có người khác, điều này nói lên tất cả người khác đều rất sợ bọn ta. Bọn ngươi muốn tắm, hai canh giờ sau quay lại đi!” Bạch Văn Sơn chân mày nhíu lại, bọn này thực sự đang khi dễ hắn. Hắn nhìn sang Phương Triết. Phương Triết thấy vậy, hắn trong lòng cũng buồn bực. Nhưng giám sát sứ Tạ Khâm nói không được gây sự. Hắn nuốt cục tức này, tiến lại gần chắp tay nói “Nếu vậy, bọn ta hai canh giờ sau quay lại. Các vị tắm sảng khoái!” Hắn nói xong, liền nháy mắt ra hiệu cho Bạch Văn Sơn rút lui. Hắn không thích gây sự, không có nghĩa là để người khác khi dễ hắn và bằng hữu hắn. Hắn không có rời đi mà đứng gần bờ suối, nhìn bọn thí sinh Trung Châu ngâm mình trong suối nước nóng. Điều này khiến bọn chúng vô cùng chướng mắt. Phương Triết bất ngờ hô to “Rắn, ta thấy con rắn phóng xuống suối!” Bọn thí sinh Trung Châu mỉa mai. Tên này điên rồi, khu này làm gì có rắn, nếu có thì chỉ có mấy con rệp đang đứng trên bờ nhìn bọn hắn tắm mà thôi. Bọn chúng ha ha cười lớn trêu ghẹo. Bất ngờ, phía dưới suối nước nóng, lúc này có vật di động. Một vật gì đó đang di chuyển cực kỳ nhanh về phía bọn chúng. Bọn chúng nhất thời hoảng loạn, hồ nháo cả lên. Bọn họ cố gắng đập mạnh vào mặt nước để dọa con rắn rời đi, nhưng con rắn vẫn không chịu rời đi, mà càng lúc càng tiến gần bọn chúng. Con rắn tiếp tục luồng qua chân từng người, rồi vô tình đụng mấy phát, khiến bọn chúng không chịu được nữa, người nào người nấy hoảng loạn phóng lên bờ rồi ôm đồ bỏ chạy. Sau một lúc, bầu không khí mới yên lặng trở lại. Phương Triết thu phi kiếm vào túi càn khôn, hắn vỗ tay ra hiệu “Đi, chúng ta xuống tắm!” Bạch Văn Sơn vẫn chưa khép miệng lại được. Chuyện vừa rồi hắn không nghĩ đến, tiểu bằng hữu hắn lại giải quyết đơn giản như vậy. Chỉ hù dọa một lúc, mà năm tên kiêu ngạo biến mắt chưa đến nửa khắc. Phương Triết, hắn không để ý đến cử động của bọn người Bạch Văn Sơn. Hắn đặt chân chạm vào dòng nước nóng, cảm giác nóng rát lúc đầu làm hắn vô cùng thích thú. Từ từ mới ngâm hết thân người. Cảm giác thật sự vô cùng tốt. Hắn nhìn về phía Bạch Văn Sơn vẩy tay nói “Bạch huynh ngơ ngẩn làm gì, xuống đây!” Bạch Văn Sơn, Kim Vô Lại và Hoa Thiên Nhai lúc này mới giật mình, liền phi thân xuống hồ nước, nước văng tung tóe, bản thân bọn hắn thì la hét om sòm vì quá nóng, chưa quen. Sau một lúc mới ổn định lại. Ngô Tiên Nhi cũng lặng lẽ tìm một chỗ ngâm mình xuống. Lúc này cả một con suối nước nóng rộng lớn, chỉ có duy nhất năm người bọn họ. Đây là chuyện hiếm có xảy ra ở những kỳ Thiên Tài Chiến trước đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]