Lại hơn mười ngày nữa trôi qua, trên đỉnh Dược Điền Sơn. 
Đây là tên gọi mới của ngọn núi mà Phương Triết tự mình đặt tên, cũng là nơi Phương Triết ngày ngày luyện tập Ngự Kiếm Quyết. 
Trước kia, Bạch gia không để ý đến ngọn núi này, nên không quan trọng có hay không có tên gọi. Nhưng sau khi Phương gia tiếp nhận, việc quan sát, tìm kiếm thảo dược rất cần thiết, không thể gọi tên một ngọn núi vô danh được. Chính vì thế mà tên gọi Dược Điền Đơn ra đời. 
Lúc này, Phương Triết ngồi xếp bằng trên một mô đất cao. Đôi mắt hắn nhắm chặt, tinh thần không tạp niệm. Ngón tay hắn khẽ động, hướng lên phía trên bầu trời. Mười thanh phi kiếm lung lay, rồi lơ lửng trước mặt hắn. Hai ngón tay hắn chỉ thiên, tức thì mười thanh phi kiếm bay vút lên bầu trời, lấy tốc độ nhanh nhất hướng lên cao cho đến khi không kiểm soát được nữa, bắt đầu rơi xuống. Khi mười thanh phi kiếm rơi vào một độ cao nhất đinh, rơi vào tầm kiểm soát của Phương Triết. Mười thanh kiếm bắt đầu ngay ngắn trở lại, và hướng mặt đất, cách vị trí hắn mười trượng bổ xuống. Một tiếng nổ “ầm” rất lớn vang lên khắp nơi trên ngọn núi. Khói bay mịt mù, che tầm mất. Tại vị trí mười thanh phi kiếm bay xuống, một hố to xuất hiện. Mười thanh phi kiếm ở chính giữa, dựng đứng nhìn trông rất hoành tráng. 
Phương Triết ngồi dậy nhìn phía trước rồi mỉm cười. Hắn thử nghiệm, đã thành công, hắn gọi chiêu này là “Trúc Kiếm Phi Thiên”. Dù chỉ mới điều khiển được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-cho-hoa-bi-ngan/240779/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.