"Công tử..." Cô nương kia lập tức khóc như mưa bụi hoa lê nhìn về phía Vân Cẩm, giọng điệu nũng nịu ai oán.
Vân Cẩm cũng không thèm liếc nàng ta một lần nào, đôi mắt phượng nhìn không chớp mắt về phía Phượng Hồng Loan, gương mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười không hề thay đổi. Hắn nhẹ nhàng phẩy ống tay áo cất giọng trầm thấp của mình: "Nếu Loan Nhi muốn xem thì các ngươi cứ tiếp tục. Cứ như lúc nãy là được.
"Vâng!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của các cô nương hơi trắng lập tức trả lời.
Ngay lập tức, âm nhạc êm dịu vũ đạo uyển chuyển, dòng rượu có hương vị ngọt ngào thanh thuần chảy xuống theo khóe miệng. Tiếng đàn sáo réo rắt, giọng điệu nỉ non. Nhất thời căn phòng mới vừa yên tĩnh lại xuất hiện âm thanh ca múa.
Tay Phượng Hồng Loan cầm bầu rượu lên, dòng rượu thanh thuần hương rượu ngọt ngào chảy xuống theo khóe miệng, lại nghe được tiếng đàn sáo réo rắt, ca mùa uyển chuyển, cánh môi mỏng khẽ động nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Diễn giống như ban nãy sao? Chưa chắc! Thêm một người làm sao có thể giống nhau?
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, con ngươi như mực cười nhẹ nhàng. Đáy mắt hắn là một hồ sau không thấy đáy, giọng nói trầm thấp dịu dàng nói: "Không nghĩ tới Loan Nhi cũng thích cái này!"
"Đúng vậy! Ôn nhu hương như thế này có người nào không thích đây!" Phượng Hồng Loan buông bầu rượu, nàng nhìn ca múa trước mặt mình thản nhiên buông ra một câu.
Vân Cẩm lập tức đơ ra, nhưng cũng chỉ trong giấy lát, khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/472788/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.