Lúc này Xảo Nhi cũng chạy về, vừa mới vào viện tử đã thở hổn hển nói với Phượng Hồng Loan: “Tiểu thư, ở hồ sen không có ai hết…”
“Thế ở dưới nước thì sao? Đã kiểm tra chưa?” Phượng Hồng Loan dừng bước nhìn Xảo Nhi.
“Đã kiểm tra rồi ạ. Nô tì vừa ra khỏi viện tử đã gặp ngay Đỗ quản gia, nô tì thuật lại ý của tiểu thư, Đỗ quản gia sai người xuống nước tìm nhưng không thấy người nào.” Xảo Nhi đưa tay lau mồ hôi, lập tức nói.
“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu. Nàng đã lường trước tên khốn lòng dạ hiểm độc kia đương nhiên không có chuyện dễ chết như vậy.
“Tiểu thư?” Xảo Nhi nhìn Phượng Hồng Loan, không biết tiểu thư đang tìm ai.
“Không có gì, ngươi cũng đi tắm rửa thay quần áo đi!” Phượng Hồng Loan liếc nhìn người Xảo Nhi và quần áo bẩn dính máu, xua tay với nàng.
“Dạ!” Xảo Nhi thấy tiểu thư không nói thì cũng không hỏi nữa, gật đầu rồi cầm quần áo đi vào phòng.
Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn về phía chiếc giường Đỗ Hải đã chuẩn bị sẵn dưới tán hoa đào, cất bước đi qua đó. Nằm trên giường nhìn lên bầu trời, đôi mắt trong như nước nhuốm màu mông lung sương khói. Nhớ đến ông nội và Á Lâm, cả Lam Dạ nữa, không biết họ như thế nào...
Sau đó lập tức lắc đầu. Hiện giờ họ và nàng là người ở hai thế giới. Những thứ trong quá khứ đều là mây khói, những việc đã qua chỉ là một giấc mộng. Thế giới này mới là nơi nàng sống.
Thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/472774/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.