Cuối cùng Phượng Hồng Loan cũng được tự do, lập tức tránh xa Vân Cẩm ba bước, xoay người đi hít sâu ba hơi để bình tĩnh lại tâm tình. Hít sâu, thở ra một hơi thật dài, bàn tay trong tay áo nắm chặt rồi thả lỏng mới quay lại đối diện với Vân Cẩm. Chỉ thấy Vân Cẩm cúi đầu vuốt phẳng nếp nhăn trên áo gấm, toàn thân toát lên vẻ ưu nhã không thể diễn tả bằng lời. Ánh hoàng hôn cuối cùng rơi trên người hắn, nhuộm màu ráng hồng cho lụa trắng, diễm lệ vô song.
Phượng Hồng Loan chau mày, lạnh giọng nói: “Nói! Chẳng phải ngươi vào hoàng cung rồi sao? Bây giờ lại đến đây làm gì?”
“Hả?” Vân Cẩm ngẩng đầu, dường như là bị ánh nắng cuối ngày làm chói mắt, ánh mắt mơ màng nhìn Phượng Hồng Loan.
“Nói, mục đích của ngươi là gì?” Phượng Hồng Loan phớt lờ phong tình có thể làm ngàn thiếu nữ điêu đứng kia, tiếp tục lạnh giọng.
Vân Cẩm hơi nhướng mày, nét mặt có chút hoang mang, nhìn Phượng Hồng Loan hỏi lại: “Mục đích?”
“Đừng giả vờ, ngươi đừng nói với ta là ngươi rảnh quá nên chạy ra đây chơi!” Phượng Hồng Loan trừng mắt nhìn hắn.
“Đúng thế!” Vân Cẩm gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta đích xác đến đây chơi.”
Chơi? Bảo nàng tin là công tử đệ nhất thiên hạ rảnh rỗi sinh nông nỗi chạy đến cái tiểu viện hẻo lánh trong phủ Thừa tướng chơi? Còn đeo bảo bối của Vân tộc là Phỉ Thúy Yên Vân cho nàng? Có chết nàng cũng không tin.
Phượng Hồng Loan trầm giọng: “Tốt nhất là ngươi nên khai thật!”
“Loan Nhi, ta đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/472772/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.