Chương trước
Chương sau
"Hiện tại nơi này cũng không có người. Ngươi lột áo cho bọn họ xem sau lưng đi." Ánh mắt Phượng Hồng Loan quét qua một vòng ra lệnh cho Xảo Nhi.
"Tiểu… tiểu thư..." Xảo Nhi không rõ tại sao tiểu thư lại muốn nàng cởi áo tiếp. Nhưng nàng biết tiểu thư nhất định sẽ không hại nàng. Nàng cũng đưa mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện ra quản gia vốn đang đứng cùng một chỗ với mình không biết đã biến mất từ khi nào, nha hoàn bà tử ở trong viện thì có mấy người đang quỳ yên ổn đến lúc Ly vương điện hạ và Vân Cẩm công tử rời đi thì ngất đi luôn.
Trong viện bây giờ ngoại trừ nàng và tiểu thư còn có thêm mấy vị tiểu thư khác thì đúng là không còn ai tỉnh táo nữa.
Cũng chưa kịp suy nghĩ vì sao quản gia lại không ở đây thì nàng đã gật đầu giơ tay cởi áo lộ ra tấm lưng cho các vị tiểu thư nhìn. Nhất thời những vết thương vốn không bị lộ ra bây giờ đều đã lộ ra dưới ánh mặt trời.
Các vị tiểu thư này khi nhìn thấy những vết thương xấu xí thì đồng loạt che mắt.
"Bỏ tay hết ra cho ta, các ngươi mau nhìn thật kỹ cho ta. Không nghe ta nói gì sao?" Phượng Hồng Loan tối sầm mặt nổi giận quát lên.
Nhất thời các vị tiểu thư đều bỏ tay ra, mỗi người đều mang một khuôn mặt trắng bệch nhìn tấm lưng của Xảo Nhi.
"Những vết thương này chắc hẳn cũng không xa lạ với các ngươi." Phượng Hồng Loan đợi hai phút, sau đó ra hiệu cho Xảo Nhi mặc áo lên rồi bình tĩnh mở miệng: "Ly vương điện hạ cũng là vì nhìn thấy những vết thương trên người này mới đồng ý điều kiện của ta. Mà Ngũ muội và Lục muội đều rất ngưỡng mộ ta và Xảo Nhi. Các nàng muốn dùng phương thức này mong được Ly vương điện hạ để mắt. Vì vậy...."
Phượng Hồng Loan cố ý dừng một lúc rồi mới thốt ra từng chữ một: "Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, các ngươi phải khiến cho trên người các nàng ấy cũng trở thành như Xảo Nhi. Tỷ muội chúng ta phải yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Các ngươi không ngại giúp các nàng ấy quyến rũ Ly vương điện hạ chứ?"
Phượng Hồng Loan nhấn mạnh hai chữ quyến rũ cực mạnh, nói xong còn bình tĩnh nhìn các vị tiểu thư trước mặt.
"Cái… cái này..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất tiểu thư trong nháy mắt tái mét, run rẩy chỉ vào Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đang ngất trên đất không xác định lắm nói với Phượng Hồng Loan: "Tam tỷ tỷ… Ngươi bảo bọn ta đánh cho Ngũ tỷ tỷ và Lục tỷ tỷ như con tiện tì..."
Tiện tì? Ánh mặt Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn Thất tiểu thư.
"Không phải, là… là như Xảo Nhi..." Thất tiểu thư lập tức run rẩy sửa lời.
"Thất muội muội thật thông minh, ta cũng thấy lời của ta đủ dễ hiểu." Phượng Hồng Loan nhìn mấy khuôn mặt bé nhỏ đang trắng bệch hơi nhíu mày: "Các vị muội muội, các ngươi hiểu rõ chưa?"
Lời vừa dứt, cơ thể của các vị tiểu thư đột ngột mềm nhũn lắc đầu thật mạnh nhìn Phượng Hồng Loan.
"Nếu như các ngươi còn chưa hiểu rõ, ta không ngại lấy một người trong các ngươi ra làm ví dụ." Phượng Hồng Loan không cho các nàng có cơ hội lắc đầu, ánh mắt hơi chuyển động rồi dừng lại trên người Thất tiểu thư: "Ta thấy Thất muội muội khá là thích hợp, hay là lấy Thất muội muội ra làm ví dụ có được không?"
"Không, Tam tỷ tỷ...: Thất tiểu thư lập tức lắc mạnh đầu, sau đó nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang nhíu mày lại lập tức gật đầu thật mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến mức như được tẩy trắng qua một lần, nàng nhỏ giọng nói: "Ta… ta đã hiểu rồi..."
"Ha ha, Thất muội muội hiểu là tốt rồi." Phượng Hồng Loan cười khẽ, chuyển ánh sáng nhìn sang Lục tiểu thư và các vị tiểu thư khác: "Các vị muội muội, các ngươi thì sao? Nếu không thì để Bát muội muội làm ví dụ? Hay là Cửu muội muội? Thập muội muội? Thập Nhất muội muội? Thập Nhị muội muội? Hoặc là ta cũng không ngại lấy tất cả mọi người làm ví dụ đâu, đều để cho mọi người đi quyến rũ hắn."
"Không..." Từ Tám tiểu thư bắt đầu, các vị tiểu thư khác đồng thời lắc đầu thật mạnh, lại đồng thời sợ hãi gật đầu lia lịa: "Chúng ta hiểu rõ rồi..."
"Xem ra các vị muội muội trời sinh đã là người thông minh sáng dạ! Thật sự khiến người khác rất thích." Phượng Hồng Loan nhìn thật kỹ vào những khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi vẻ mặt hài lòng khen thưởng.
Dừng một chút, rồi lại thờ ơ nhìn Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh đang nằm trên mặt đất ngất từ hồi lâu, thản nhiên nói: "Một khi đã như vậy, hai nàng ấy sẽ giao cho các ngươi, nhất định phải khiến Ly vương điện hạ nhìn hài lòng, phải quyến rũ thành công hắn mới thôi. Nếu không thì ta không ngại tự tay mang các ngươi ra làm ví dụ đâu."
Phượng Hồng Loan nói xong thì ánh mắt nàng thản nhiên đảo qua một vòng vào các vị tiểu thư, nhìn thật kỹ những khuôn mặt đang sợ hãi. Hôm nay, nàng đã khiến các nàng ấy cảm nhận được một thứ mang tên là sợ hãi.
Không phải là những trò con nít mà trước đây các nàng học được từ trên người Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, mà sẽ nghiêm túc khiến cho bọn họ từ hiện tại sẽ nhớ điều này suốt một đời.
Ba chữ Phượng Hồng Loan này từ giờ trở đi sẽ trở thành bóng ma suốt cuộc đời các nàng. Không chỉ có các nàng còn có rất nhiều người khác nữa.
Nhìn thấy những vị tiểu thư sợ hãi gật đầu, khóe miệng Phượng Hồng Loan lộ ra một nụ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: "Một khi đã như vậy, các vị muội muội đưa các nàng ta đến từ đường đi! Đây chính là đại sự liên quan đến tướng phủ chúng ta. Nếu một trong hai người Ngũ muội muội và Lục muội muội có một người may mắn thành công quyến rũ trở thành Ly vương phi thì đến lúc đó các nàng còn phải cảm tạ các ngươi không hết đâu."
Các vị tiểu thư bây giờ đã không dám thở mạnh, tất cả đều sợ hãi gật đầu.
"Ba ngày sắp tới, ta sẽ sai người phong tỏa Từ đường. Nhưng ta sẽ để Xảo Nhi đúng giờ đưa đồ ăn tới cho các người. Thuận tiện nếu như các ngươi không nhớ rõ hình dáng thì ta sẽ để Xảo Nhi cho các người xem thêm mấy lần nữ."
"Mấy ngày nay ta sẽ xin nghỉ với phu tử cho các ngươi. Các ngươi từ tùy tiện chơi, nhưng cũng phải chơi cho đến nơi đến chốn. Chơi đến khi Ly vương điện hạ nhìn các nàng ấy vừa lòng mới thôi."
Miệng cười của Phượng Hồng Loan không hề thay đổi, nói xong mấy lời này thì nhìn đám người: "Các vị muội muội, đã nghe rõ cả chưa?"
Các vị tiểu thư liên tục gật đầu.
Phượng Hồng Loan lười biếng vẫy tay: "Nếu đã hiểu rồi thì hiện tại đi luôn đi!"
Các vị tiểu thư ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sợ hãi nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhíu mày: "Làm sao? Muốn để ta dạy các ngươi?"
"Không cần, Tam tỷ tỷ, tự bọn ta sẽ đi..." Thất tiểu thư lập tức bước tới định lôi Phượng Thanh Linh ra ngoài.
Bát tiểu thư cùng mấy vị tiểu thư khác cũng run rẩy tiến lên, hai ba người một nhóm dùng cả tay và chân lôi Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh ra ngoài. Mặc dù rất tốn sức nhưng động tác cũng không chậm, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan ngồi trên người Phượng Kim Linh, thản nhiên nhìn các nàng lôi Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh đã ngất ra khỏi tiểu viện, hơi lơ đãng nói ra một câu: "Chắc chắn trên người các vị muội muội cũng phải có những vết thương như vậy, còn về phần ai đánh thì các ngươi phải nghĩ cho kỹ. Cơ hội tới không thể mất, mất rồi sẽ không tới nữa. Các ngươi nhớ phải nắm bắt cơ hội lần này. Nếu không đừng trách tỷ tỷ ta không nhắc nhở các ngươi."
Cảm giác động tác kéo người của các vị tiểu thư đồng loạt dừng lại, sau đó mau chóng đi về phía Từ Đường. Khóe miệng Phượng Hồng Loan lại lộ ra một nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng.
"Tiểu… tiểu thư..." Xảo Nhi lên tiếng mang theo cả tiếng nức nở.
"Xảo Nhi biết tiểu thư muốn báo thù. Thế nhưng… thế nhưng lỡ may tướng gia trở về..." Xảo Nhi bước tới, nước mắt vòng quanh, rất muốn khóc nhưng nhớ tới khi này Phượng Hồng Loan không cho nàng khóc nên phải cố nhịn lại, cắn môi lo lắng nói: "Tướng gia quay về, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư… tiểu thư phải ăn nói như thế nào..."
"Không sao." Phượng Hồng Loan lắc đầu cười một cái với Xảo Nhi hỏi: "Thấy thoải mái không?"
"Có!" Xảo Nhi thành thực nhìn Phượng Hồng Loan gật đầu.
"Thoải mái là được rồi." Trong lòng Phượng Hồng Loan thở dài một tiếng rồi giơ tay lau đi vệt nước mắt còn đang vương trên mi mắt, dường như đang nói với chính thân thể Phượng Hồng Loan này, lại dường như đang nói với Xảo Nhi: "Từ nay về sau, không còn ai dám mắng chúng ta, không còn ai dám đụng tới chúng ta nữa. Nếu ai đắc tội chúng ta thì sẽ phải chịu lại gấp mười lần. Ta sẽ bảo hộ cho ngươi thật tốt, không phải chịu bất cứ vết thương nào nữa. Tin tưởng ta."
"Vâng, Xảo Nhi tin tiểu thư." Nước mắt của Xảo Nhi rốt cuộc không nhịn được nữa mà chảy ra, nàng ôm lấy thân mình Phượng Hồng Loan khóc ra tiếng. Tiểu thư như vậy chẳng những không khiến nàng sợ hãi mà ngược lại còn khiến cho nàng cảm nhận được trên thế gian này không có việc gì mà tiểu thư không thể làm được. Nàng tin tưởng tiểu thư từ nay về sau nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Phượng Hồng Loan vỗ nhẹ vào lưng của Xảo Nhi cười ấm áp.
Xảo Nhi khóc một hồi mới sực nhớ ra tiểu thư nhà nàng còn đang ngồi trên người Tứ tiểu thư: "Tiểu thư, vậy Tứ tiểu thư..."
"Nàng ta sao..." Phượng Hồng Loan nhìn lướt qua Phượng Kim Linh đã ngất từ hồi nào, ánh mắt khẽ thay đổi lắc đầu: "Giữ nàng ta lại."
Xảo Nhi nhìn Phượng Hồng Loan, lại nhìn Phượng Kim Linh như không còn hơi thở thì vội vàng giơ tay sờ thử xem Phượng Kim Linh còn thở không, một lúc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "May quá, Tứ tiểu thư còn không chết."
"Đương nhiên không chết rồi, nàng ta chỉ ngất đi thôi. Nếu cứ chết như vậy thì thoải mái cho nàng ta quá." Phượng Hồng Loan giơ tay điểm hai huyệt trên người Phượng Kim Linh. Nàng bắt đầu đứng dậy: "Cứ để nàng ta ngủ ba ngày trước đi."
Xảo Nhi cũng đứng dậy cùng với Phượng Hồng Loan, rồi nàng nhìn tiểu thư: "Tiểu thư, chúng ta..."
Phượng Hồng Loan quay người, nhìn về phía Đỗ Hải đang đứng ở cửa phòng: "Đỗ bá, những việc còn lại phải giao hết cho người rồi! Hôm nay Hồng Loan đã làm quá nhiều việc nên mệt rồi."
"Tiểu thư yên tâm, lão nô nhất định sẽ xử lý tốt." Đỗ Hải giống như không nhìn thấy cái gì, không có sự việc gì xảy ra lập tức cúi người.
"Đỗ… Đỗ tổng quản ngài ấy..." Xảo Nhi không dám tin nhìn về phía đại tổng quản của phủ Thừa tướng đột nhiên xuất hiện. Rồi lại quay đầu hoang mang nhìn Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư..."
Phượng Hồng Loan cười một cái trấn an Xảo Nhi rồi nhắc nhở: "Xảo Nhi, ngươi quên rồi sao, mấy năm nay đều nhờ Đỗ bá chăm sóc cho chúng ta. Nếu không chúng ta đã chết mấy lần rồi."
"Phải rồi, tiểu thư." Xảo Nhi lập tức cảm kích nhìn Đỗ Hải: "Đỗ tổng quản là một người tốt."
Phượng Hồng Loan chỉ cười mỉm mà không nói gì, nàng nâng bước đi về phía phòng.
"Tiểu thư, tiểu viện này đã không thể ở, lão nô chọn một viện khác cho tiểu thư nhé..." Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan bước về phía căn phòng kia thì lập tức nói.
"Không cần đâu, ta cảm thấy nơi này rất tốt, vẫn ở lại nơi này thôi." Phượng Hồng Loan lắc đầu, ánh mắt nhìn tiểu viện đã không ra hình dạng gì, lại nhìn thoáng qua những người phụ nữ nằm ngang dọc trong phòng, ánh mắt nàng phát ra một tia sáng kỳ dị, nàng bình tĩnh hỏi: "Phụ thân ta mấy ngày nữa thì trở về."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.