Trong phòng im ắng, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên tay Trịnh thái y. Quân Tử Ngọc đứng chờ ở đó, thấy Trịnh thái y mãi vẫn không nhúc nhích, nhíu mày mở miệng: "Sao rồi? "
Trịnh thái y lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội: "Hoàng thượng thứ tội, lão thần… Lão thần nhìn không ra Phượng tam tiểu thư bị bệnh gì..."
"Hả?” Quân Tử Ngọc nhíu mày, nhìn vào bên trong tấm rèm - nhíu mi: "Không phải hàn thương sao? "
“Cái này... Hoàng Thượng thứ tội, loại hàn thương này, lão thần thật sự hiếm thấy, không dám bừa bãi chẩn đoán mà kê thuốc..." Trịnh thái y lại thỉnh tội.
"Tất cả vào, từng người một chẩn đoán bệnh!” Quân Tử Ngọc vung tay áo lên. Xem ra bệnh của Phượng Tam tiểu thư này thật sự nghiêm trọng.
Một đám thái y lần lượt đi vào, sau đó thật sự cũng không nhìn ra cái gì. Nhưng lại không thể ở trước mặt Hoàng Thượng nói mình vô năng, chỉ có thể nói một lời giống như Trịnh thái y và mọi người: "Hoàng Thượng thứ tội, hàn thương này... hàn thương này thật sự là rất kì lạ, thần không có cách nào..."
"Không cách nào? Thái y viện của trẫm nuôi các ngươi làm gì?" Quân Tử Ngọc nhất thời trừng mắt, lông mày dựng thẳng. Lần này quả thật là tin rồi. Phượng thừa tướng hắn vẫn nhìn thấy, cho dù là tai mắt thông thiên cũng không hối lộ được toàn bộ thái y của Thái Y Viện.
"Hoàng Thượng thứ tội..." Một đám đại nhân quỳ xuống đất xin tội xin tha thứ.
"Lập tức phái người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272154/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.