Thái Hoàng thái hậu hài lòng cười nhẹ, quay đầu nhìn Quân Tử Ly. Quân Tử Ly vẫn đang lặng lẽ ngồi đó. Nếu không phải vừa rồi có một tia giãn ra trong đáy mắt hắn được bà ta nhìn thấy thì hiện giờ còn tưởng hắn thực sự thờ ơ đó! Mở miệng lần nữa: “Ly nhi, sao con không nói chuyện vậy?”
“Hồi bẩm Hoàng tổ mẫu, Ly nhi…” Quân Tử Ly ngẩng đầu nhìn Phượng Thừa tướng, lại quay ra nhìn Thái Hoàng thái hậu, môi mỏng hơi mấp máy, con ngươi lưu ly thoáng qua một vẻ kiên định, vừa muốn mở miệng thì bên ngoài truyền tới một tiếng hô lớn, hắn nhất thời ngừng miệng lại.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Nét mặt già nua của Thái Hoàng thái hậu thoáng qua nét bất đắc dĩ. Sao lại trùng hợp tới vậy chứ. Trong lòng có hơi bực mình, không quan tâm tới, tiếp tục nhìn Quân Tử Ly: “Ly nhi nói tiếp đi.”
“Hoàng tổ mẫu bảo Vương đệ nói cái gì vậy? Trầm cũng muốn nghe xem sao.” Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, tấm rèm được kéo ra, Quân Tử Ngọc cất bước đi vào. Nhan sắc anh tuấn cười nhẹ, dịu dàng thanh nhã. Hiện tại không giống như vua của một nước, ngược lại thấy giống một vị công tử văn nhã hơn.
“Lão thần bái kiến Hoàng thượng!” Phượng Thừa tướng lập tức đứng dậy quỳ xuống đất hành lễ.
“Thần đệ vấn án hoàng huynh!” Quân Tử Ly cũng chậm rãi đứng dậy, cúi người hành lễ.
“Vương đệ và lão Thừa tướng cùng đứng dậy cả đi!” Quân Tử Ngọc cười khoát tay: “Nơi này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272141/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.