“Sau khi thân thể của chủ tử khôi phục, nếu chủ tử muốn làm thế nào thì thuộc hạ không dám nói thêm lời nào nữa. Hôm nay xin chủ tử hãy nghe theo lời của thuộc hạ.” Vụ Ảnh không dám ngẩng đầu nhìn thần sắc Vân Cẩm, thỉnh cầu thêm một lần nữa.
Vân Cẩm không nói một lời nào, ngồi im lặng không nhúc nhích một hồi lâu, nhắm mắt lại một lần nữa, khoát tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng!” Vụ Ảnh thấy Vân Cẩm cũng không cố chấp nữa, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Suy nghĩ rằng thật may Thiếu chủ cũng không mất lý trí, giờ này hắn biết Thiếu chủ vẫn là Thiếu chủ của hắn.
Vụ Ảnh người đang quỳ liền đứng dậy, nhìn qua Vân Cẩm, cảm giác mấy ngày nay Thiếu chủ đã gầy đi rồi. Quần áo thì nhăn nhó, lại còn dính vết máu dơ bẩn trên đó, đầu tóc thì bù rù không chịu nổi. Nhan sắc anh tuấn như ngọc nay lại tiều tụy, hơn nữa trên môi Thiếu chủ còn có vết thương nữa.
Cả người đầy sự mệt mỏi, uể oải, chán nản. Nếu không phải quanh thân Thiếu chủ vẫn bao phủ một lớp sương mù giá lạnh quen thuộc thì hắn rất khó tin đây là Thiếu chủ.
Ban nãy khi tới đây hắn bị khí tức lạnh giá trong phòng làm xao nhãng đi tâm tư, hiện tại nhìn kỹ lại, không thể tưởng tượng nổi, trong lòng cảm thấy bàng hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với thiếu chủ, làm sao điều này có thể chứ?
Thiếu chủ yêu sạch sẽ, tới tận bây giờ thì quần áo cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272138/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.