Chương trước
Chương sau
"Chết tiệt..." Phượng Hồng Loan mắng một câu thậm tệ, đá nốt miếng ngói xuống dưới. Những sự bực bội và tức giận trong lòng vẫn không hề biến mất. Nàng phát hiện từ ngày gặp được Vân Cẩm thì sức kiềm chế cực tốt bao lâu nay của nàng lập tức biến mất hết.

Đứng trên đó một lúc lâu, cơn giận cuối cùng cũng dần biến mất, Phượng Hồng Loan đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình.

Nàng giương mắt nhìn về phía trước, Phượng thừa tướng không biết đã rời đi từ khi nào. Thanh Lam và Thanh Diệp vẫn nằm trên giường nhìn bọn họ. Cả một đám đang cực kì thê thảm quỳ ở đó viết chữ.

Nàng nhìn thoảng qua rồi dẫm chân nhảy xuống dưới. Sau đó bước vào trong phòng rồi đóng cửa "Rầm" một cái ngăn cách toàn bộ với bên ngoài.

Một màn hoành tráng vừa rồi đã được Lưu Nguyệt đang theo lệnh mà ẩn nấp trong phủ thừa tướng nhìn thấy. Hắn kinh ngạc há miệng hồi lâu không khép lại được. Vậy mà Vân Cẩm công tử lại bị Phượng tam tiểu thư đánh rơi từ trên nóc nhà xuống? Nếu nói ra thì ai có teehr tin tưởng?

Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không dám tin tưởng.

Thế nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hắn tình nguyện xem như bản thân bị hoa mắt. Người con gái giống như vậy...

Lòng dạ quá hiểm độc, đủ độc, đủ máu lạnh, đủ vô tình,....

Người con gái như vậy, thế mà chủ tử lại....

Haizz.....

Lưu Nguyệt nhìn thấy Phượng Hồng Loan đóng chặt cửa chính, rèm của cửa sổ cũng đã được hạ xuống, trong phòng lúc này tối om như mực, đến cả đèn cũng không đốt lên. Khó được một lần hắn khẽ thở dại, lại liếc mắt nhìn về phía cửa lớn phủ thừa tướng. Chuyện hôm nay cực kỳ thú vị. Hắn nhất định phải kể lại toàn bộ những thứ đặc sắc không bỏ qua chút gì cho chủ tử nhà mình mới được.

Lưu Nguyệt nghĩ vậy vừa định đứng dậy thì cảm thấy phía sau lưng có một luồng gió sắc bén đánh úp trong lòng hoảng sợ định tránh đi nhưng không có khả năng tránh được.

Phía sau hắn lưng đau xót, cả người lập tức như nhũn ra, mất hết toàn bộ sức lực ngã xuống từ trên đầu tường. Hắn giương mắt nhìn thì thấy Phượng Hồng Loan không biết đã xuất hiện cách sau lưng hắn một khoảng, vẻ mặt đang cực kì thờ ơ nhìn hắn.

"Tam... tiểu thư?" Lưu Nguyệt thật sự không thể tin được sau lưng mình lại xuất hiện Phượng Hồng Loan người vừa mới đóng cửa đi vào phòng. Điều này khiến hắn sợ hãi như rớt cả cằm. Rõ ràng hắn đã nhìn thấy nàng vào phòng rồi cơ mà. Như thế nào lại có thể xuất hiện phía sau hắn không một tiếng động như vậy?



Với võ công như hắn cũng không thể phát hiện được Phượng tam tiểu thư, vậy thực lực của nàng phải sâu đến mức nào?

Vẻ mặt của Lưu Nguyệt lập tức trắng bệch như tờ giấy. Hắn vừa định phi thật rời đi thì phát hiện cơ thể vừa tê vừa mềm, thậm chỉ còn không thể cử động được.

"Ngươi cũng thích viện của ta à?" Phượng Hồng Loan nhìn Lưu Nguyệt, con ngươi lạnh lẽo hơi nheo lại: "Hay là chủ tử nhà ngươi rất thích viện của ta? Rất quan tâm đến ta?"

Vẻ mặt trắng bệch của Lưu Nguyệt nghiêm lại lắc đầu.

"Vậy ngươi thíchThừa tướng đại nhân nhà ta? Thích xem kịch?" Phượng Hồng Loan nhấn mạnh hai chữ xem kịch thật nặng, nói một cách trào phúng: "Không nghĩ tới thái tử Tây Lương Ngọc Ngân cũng thích hóng chuyện như vậy?"

Hóng chuyện? Lưu Nguyệt không rõ hóng chuyện có ý gì nhưng nhìn vẻ maywj của Phượng Hồng Loan, trực giác mách bảo cho hắn không phải là lời gì hay cả. Nhưng hắn chỉ có thể lắc đầu.

Chủ tử đã ra lệnh không được để Phượng tam tiểu thư phát hiện. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn bị phát hiện ta, lập tức thấy cực kỳ khổ sở. Hắn đã rất cẩn thận rồi, không nghĩ tới Phượng tam tiểu thư quá lợi hại, hắn không thoát nổi. Thế nhưng nghĩ tới Vân Cẩm công tử cũng bị vị Tam tiểu thư này ném xuống dưới, mà kì nghệ tự xưng thứ nhất thiên hạ của chủ tử cũng không làm gì được người trước mắt này. Thì trong lòng hắn cũng đã cân bằng lại được một chút.

Hiện tại chỉ có thể giữ im lặng liên tục lắc đầu.

"Trở về nói cho Ngọc Ngân. Nếu ta còn thấy người của hắn xuất hiện ở nơi này thì hắn tự biết đường gánh lấy hậu quả!" Phượng Hồng Loan tiến lên hai bước, rút một cây kim phía sau lưng Lưu Nguyệt ra. Sau đó nàng cũng không thèm liếc hắn một cái đã xoay người trở về.

Một người trong trẻo lạnh lùng như lại mang theo một luồng sáng rực rỡ. Rõ ràng ánh trăng chiếu vào người nàng khiến nàng đẹp như một vị tiên thế nhưng cảm giác mà nàng mang lại giống như một ác ma bóng tối.

Có thể ăn tươi nuốt sống người khác.

Thân mình mềm oặt của Lưu Nguyệt nằm trên mặt đất nhìn Phượng Hồng Loan rời đi. Sau đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đầu thì thào tự nói: "May mà hôm nay mạng lớn!"

Một lúc sau, khí lực trong người đã khôi phục nên bóng dáng của Lưu Nguyệt lập tức biến mất. Lần sau cho dù chủ tử có bảo hắn đến hắn cũng không dám đến nữa.

Biệt viện ngoại ô phía Tây.

Hai canh giờ sau, Vân Cẩm hôn mê cuối cùng cũng đã tỉnh dậy. Không nhiều cũng không kém một phút nào.

"Thiếu chủ, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!" Phong Ảnh vẫn luôn lo lắng cho Vân Cẩm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phượng tam tiểu thư quả thực nói không sai, nói hai canh giờ sau thiếu chủ tỉnh lại thì đúng là hai canh giờ.

Vân Cẩm mở mắt nhìn xung quanh một vòng, đã quay lại nơi ở của hắn rồi. Con ngươi màu sương mù hơi mơ hồ nhin Phong Ảnh: "Sao ta lại quay lại về đây rồi?"

"Là do thuộc hạ đưa thiếu chủ về đây." Phong Ảnh lập tức nói.

Vân Cẩm lập tức nhíu mày: "Vậy nàng đâu rồi?"

"Thiếu chủ nói đến Phượng tam tiểu thư sao?" Phong Ảnh nhìn bộ dạng thiếu chủ nhà mình vẫn còn đang mơ hồ thì lập tức hỏi.

"Ừ!" Vân Cẩm gật đầu, giơ tay sờ lên ngực. Ngực trống không, còn cây kim bắn trúng ngực hắn không biết đã đi đâu rồi.

" Phượng tam tiểu thư ở phủ Thừa tướng. Thiếu chủ té xỉu nên thuộc hạ mang Thiếu chủ trở lại nơi này." Phong Ảnh lập tức nói.



"Vậy cây kim kia đâu?" Vân Cẩm nhìn Phong Ảnh.

"Ở nơi này!" Phong Ảnh lập tức đưa cây kim đã rút được từ trên người Vân Cẩm ban nãy đưa cho hắn xem. Vừa nghĩ hắn vừa cảm thấy Phượng tam tiểu thư quả nhiên là đáng sợ. Chưa từng thấy người nào lại có thể lấy kim thêu làm vũ khí.

Vân Cẩm thấy kim thêu trước mặt thì mắt sáng ngời. Hắn lập tức đưa tay ra nhận lấy. Sau đó hơi lắc tay áo giũ ra được hai cái kim thêu khác.

Ba cái kim thêu đặt trong lòng bàn tay hắn, đều là loại kim thêu nhỏ nhất. Giống hệt với cái kim thêu bị nàng tính kế trên xe ngựa vào ba ngày trước.

Vân Cẩm nhìn cái kim thêu trong tay rồi chậm rãi sờ vào ngực lấy ra một gói gì đó được bọc bằng lụa trắng. Sau đó hắn mở lớp lụa trắng ra.

Bên trong vẫn đang đặt một cái kim thêu giống y đúc ba cái hắn đang đặt trong lòng bàn tay.

Phong Ảnh lập tức trợn mắt ra nhìn.

Vân Cẩm không để ý tới Phong Ảnh, hắn bỏ luôn ba cái kim thêu vào trong miếng lụa, sau đó bọc lại như cũ.

"Thiếu... thiếu chủ...." Phong Ảnh không hiểu rõ một người đàn ông như Vân Cẩm giữ mấy cái kim thêu này làm gì.

Bàn tay như ngọc gói số lụa trắng này một cách thật cẩn thận rồi bỏ vào trong lồng ngực. Vân Cẩm ngẩng mặt lên nhìn Phong Ảnh, đôi mắt phượng như cháy lên một ngọn lửa: "Ta phải nhớ kỹ người con gái lòng dạ độc ác đấy..."

Phong Ảnh lập tức lảo đảo cả người, thân mình đang đứng cạnh giường suýt nữa ngã quỵ xuống đất.

"Nàng sao có thể dễ dàng tha cho ta như vậy? Nàng còn nói gì nữa.

Vân Cẩm nhìn Phong Ảnh hơi hơi nhíu mày.

Dễ dàng? Thiếu chủ cũng đã hôn mê hai canh giờ rồi đấy! Khiến lòng hắn nôn nóng bị dọa cho tí ngủm luôn rồi.

Phong Ảnh không biết nói gì chỉ nhìn Vân Cẩm, sau đó khom người mở miệng đem tất cả lời nói không sót một chữ của Phượng Hồng Loan kể lại một lần cho hắn: "Phượng...... Phượng tam tiểu thư bảo thuộc hạ trông chừng thiếu chủ. Nếu Thiếu chủ còn dám đến đó trêu chọc nàng, nàng sẽ đưa Thiếu chủ đến điệm diêm vương báo danh!"

"Ừ!" Vân Cẩm bĩu môi, gật đầu tùy tiện.

"Thiếu chủ! Phượng tam tiểu thư rất đáng sợ. Từ nay Thiếu chủ vẫn đừng nên đến đó trêu chọc Phượng tam tiểu thư nữa." Phong Ảnh nhìn vẻ mặt của Vân Cẩm thì lập tức quỳ xuống: "Tình hình hôm nay cực kỳ nguy hiểm, may mắn Phượng tam tiểu thư thủ hạ lưu tình. Nếu không Thiếu chủ.... Thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ cho Thiếu chủ."

"Nàng sẽ không giết ta đâu." Vân Cẩm đẩy chăn bước xuống giường, không để ý đến Phong Ảnh đang quỳ trên mặt đất. Hắn đi tới cạnh bàn rót một cốc nước rồi chậm rãi nâng lên, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cũng có chút phiền muộn: "Người con gái đó...."

Phong Ảnh lắc đầu: "Vẻ mặt của Phượng tam tiểu thư không giống như nói đùa. Thiếu chủ vẫn đừng nên...."

"Ta đã bao giờ sợ ai chưa? Ngu xuẩn!" Vẻ mặt của Vân Cẩm đột nhiên biến đổi, giọng nói lạnh lẽo: "Đứng lên cho ta ngay!"

Phong Ảnh lập tức run rẩy. Người đang quỳ lập tức dứng dậy không dám nói thêm câu nào nữa.



Với thân thủ của thiếu chủ, nếu người không muốn bị thương chắc chắn không ai có thể khiến người bị thương. Là do hắn bị vẻ mặt của Phượng tam tiểu thư dọa nên mới tự mình dọa mình.

Chẳng lẽ thiếu chủ với Phượng tam tiểu thư....

Phong Ảnh nhìn Vân Cẩm, lại kết hợp vừa hành động vừa rồi thì hắn nghĩ tới một khả năng. Lập tức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu như thiếu chủ thật sự có ý đó với Phượng tam tiểu thư, vậy thì Cẩm Sắt tiểu chủ phải làm sao?

"Ngươi mau đi chuẩn bị sính lễ hai mươi vạn lượng hoàng kim. Ta muốn tới phủ thừa tướng cầu thân." Vân Cẩm uống xong một chén bích loa xuân thì nói với Phong Ảnh.

"Thiếu chủ?" Sắc mặt Phong Ảnh lập tức tái nhợt không dám tin nhìn Vân Cẩm.

Hai mươi vạn lượng hoàng kim? Cầu thân? Đây chính là cái giá trên trời đấy! Hơn nữa chủ tử đã đưa luôn cả cả Thúy Vũ Yên Vân quý giá nhất cho Phượng tam tiểu thư, hiện giờ còn muốn....

"Cứ đụng một tí là hô lên, làm gì còn chút nào bộ dạng điềm đạm bình tĩnh nữa. Ta thấy ngươi không muốn ở bên cạnh ta nữa, quay về Vân Sơn đi." Vân Cẩm lạnh lùng Phong Ảnh một cái.

Trong lòng Phong Ảnh chợt lạnh đi nhưng hắn vẫn quyết định nói: "Thiếu chủ, người không thể đi cầu thân được. Hiện tại tin đồn của người cùng với Phượng tam tiểu thư đã bị truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành rồi. Cả thiên hạ đều đã biết, chỉ sợ cũng đã truyền về Vân Sơn. Lỡ may chủ thượng và Cẩm Sắt tiểu chủ biết, người.... Người ngoại trừ Cẩm Sắt tiểu thư ra không thể lấy người khác được...". Truyện Truyện Teen

"Đừng có nhắc đến Cẩm Sắt trước mặt ta." Vân Cẩm lập tức giận dữ, hắn quay phắt đầu lại, đôi mắt phượng nhìn Phong Ảnh một cách lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng trong thiên hạ chỉ có nàng mới có thể trở thành người phụ nữ của Vân Cẩm ta sao? Cút!"

"Thiếu chủ..." Phong Ảnh đột ngột lui về phía sau vài bước, còn định nói cái gì đó.

"Cút! Ngươi cũng giống hệt Vụ Ảnh. Nếu từ nay về sau ta còn nghe được cái tên Cẩm Sắt từ miệng ngươi thì cút luôn đi cho khuất mắt ta!" Vân Cẩm phất tay áo một cái, cả người Phong Ảnh lập tức bay ra ngoài. "Ầm" một tiếng văng ra ngoài cửa sổ.

"Thiếu chủ, thuộc hạ cũng vì muốn tốt cho người thôi, nếu như Cẩm Sắt tiểu chủ biết được...." Sắc mặt Phong Ảnh trắng bệch đang nằm trên mặt đất nhìn vào bên trong phòng.

"Cút! Đừng để ta phải nói đến lần thứ hai!" Chén trà trong tay Vân Cẩm bay ra ngoài "Bộp" một phát dừng ngay trước mặt Phong Ảnh, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ: "Nếu sau này ta còn nghe được câu này một lần nữa thì ngươi cũng sẽ giống như cái chén này đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.