Chương trước
Chương sau
“Hoàng thượng không cần…” Lăng Thanh khản giọng kinh hô.

Quân Tử Ngọc quả thật đã trúng một cái đạp của Phượng Hồng Loan, nhất thời rên một tiếng.

Cái đạp thứ ba đã có, cái thứ bốn đột nhiên lại tới.

“Cô nương không cần… Hoàng…” Lăng Thanh cuống quýt, mở miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy.

“Lăn xuống!” Phượng Hồng Loan đá xong cái thứ tư, thấy hai người vẫn bám chặt lấy thành xe không nhúc nhích. Nàng liền đạp cả hai chân, nhưng vẫn không đạp người xuống được, nổi giận gầm lên.

“Cô nương, ngươi không có lòng nhân ái sao?” Quân Tử Ngọc tái nhợt mặt yếu ớt lên tiếng. Vừa mở miệng lại phun ra một ngụm máu tươi giống như Lăng Thanh vừa nãy, không biết là do bị thương quá nặng, hay là Phượng Hồng Loan ra tay quá ác. Phỏng chừng là do cả hai!

Ha, lòng nhân ái, còn có người nói lòng nhân ái với nàng sao? Thật nực cười!

Phương Hồng Loan cười nhạt nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nhợt của Quân Tử Ngọc, u ám nói: “Không có, lăn xuống mau!”

“Ngươi…” Quân Tử Ngọc nhịn cơn giận ở trong lòng.

Hắn xưa nay chưa từng gặp nữ nhân nào vừa xinh đẹp lại máu lạnh như vậy, liền nhắm chặt hai mắt, đồng thời bảo vệ Lăng Thanh bên dưới người tựa như đã ngất. Hai tay hắn nắm chặt thanh vịn, lắc đầu một cái, suy yếu nói: “Để người bên ngoài giết chết còn không bằng để cô nương đánh chết…”

“Vô liêm sỉ!” Phượng Hồng Loan nổi giận mắng một câu. Người của hoàng gia đều cmn vô liêm sỉ vậy sao?

Người kia gọi hắn là hoàng thượng, hơn nữa nam nhân này có vài phần giống Quân Tử Ly. Nói cách khác hắn chính là quân chủ của nước Đông Ly, Quân Tử Ngọc.

Nên nói nàng xui xẻo hay vẫn là cmn may mắn? Phượng Hồng Loan lạnh mặt nhìn chằm chằm vào Quân Tử Ngọc, trong đầu nảy ra một suy nghĩ. Nhưng sát khí giằng co bên ngoài làm nàng lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Dù bây giờ nàng không muốn nhúng tay vào, chỉ sợ rằng đám bên ngoài vẫn sẽ không bỏ qua.

Bọn họ chắc chắn sẽ giết chết hai nam nhân không có sức phản kháng này, sau đó đuổi giết tìm nàng gây chuyện.

Nếu vậy, hai người này không muốn cứu cũng phải cứu!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ của Phượng Hồng Loan lại phủ thêm một tầng sương lạnh! Nàng nhìn chằm chằm vào Quân Tử Ngọc.

Quân Tử Ngọc nhắm mắt vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Phượng Hồng Loan quét qua, giống như lưỡi dao găm ở trên người trên mặt hắn.

Lăng trì hắn từng tấc từng tấc một.

Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Dù nơi này có bị đao bổ xuống hắn vẫn sẽ không động đậy, nữ nhân này thoạt nhìn rất nhu nhược, nhưng không hiểu sao hắn tin tưởng nàng có năng lực cứu hắn.

Tuy không biết tại sao có linh cảm này, nhưng từ tận đáy lòng hắn lại tin tưởng như vậy.

Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ngọc không nhúc nhích, dáng vẻ như lợn chết không sợ nước sôi, môi mím thật chặt.

Đôi con ngươi tối đen như mực, sâu thăm như một vòng xoáy lớn ngột ngạt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ném hai người đột nhiên xông vào trong xe nàng xuống mười tám tầng địa ngục, để bọn hắn mãi mãi không được siêu sinh.

Trong xe ngoài xe không có một tia động tĩnh, gió trong phạm vi mười trượng tựa như đã ngừng thổi.

Một lúc sau…

Phượng Hồng Loan chán ghét dời tầm mắt ra khỏi người Quân Tử Ngọc, ánh mắt nhìn xuyên qua màn che dày nặng, lướt qua đám sát thủ áo đen đang vây quanh xe ngựa, lập tức xác định được vị trí phương hướng của từng người.

Quân Tử Ngọc đang nhắm mắt bỗng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ giương mặt nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan đột nhiên rút tấm đệm dưới mông ném lên người Quân Tử Ngọc và Lăng Thanh, ngăn cản đôi mắt đang nhìn mặt nàng của Quân Tử Ngọc.

Trước mắt tối sầm, Quân Tử Ngọc hoàn toàn thả lỏng, khóe miệng cong thành một nụ cười.

Phượng Hồng Loan giơ tay sờ soạng búi tóc mây trên đầu, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại khẽ rút xuống, một cây kim thêu rơi vào lòng bàn tay.

Động tác của nàng liên tục, lần thứ hai chuyển sang một chỗ khác.

Hai cây, ba cây, bốn cây,… bảy cây…

Tổng cộng có tám cây kim thêu, nàng đã dùng một cây cho Vân Cẩm. Nếu không thì tám người này vừa đủ…

Phượng Hồng Loan thầm mắng tổ tông mười tám đời của Vân Cẩm. Kim thêu trong tay đột nhiên phóng ra nhanh như chớp, bắn về từng hướng trái phải của sát thủ áo đen. Mục tiêu là tử huyệt giữa chân mày của mỗi tên.

Chỉ chừa lại một tên áo đen ở ngay chính diện. Trong thoáng chốc đám áo đen giằng co bên ngoài chỉ thấy trước mắt lóe lên một luồng sáng, muốn né tránh nhưng không kịp, cơ thể chợt ngã mềm oặt xuống đất.

Nháy mắt đã đoạt mạng bảy người. Phỏng chừng bọn hắn còn không biết mình đã chết như thế nào.

Tên áo đen đứng trước xe không khỏi kinh hãi, trợn trừng mắt không dám tin. Hắn cũng không biết bảy người này chết như nào.

Ba người Thanh Lam, Thanh Diệp và phu xe cũng ngẩn người, không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Ngươi muốn sống hay muốn chết? Nếu muốn chết thì ta cho ngươi thoải mái!” Giọng nói lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan xuyên qua màn che truyền ra ngoài.

Tên áo đen đột nhiên bừng tỉnh, nhất thời ngơ ngác nhìn khoang xe đóng chặt màn che. Bỗng chốc bóng dáng lóe sáng, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.

Phượng Hồng Loan quay đầu lại, khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo nhìn hai người bị nàng dùng đệm chắn, giọng nói lạnh băng: “Còn chưa cút!”

Lời này rơi xuống, hai người kia không nhúc nhích.

“Cút nhanh lên!” Phượng Hồng Loan đạp một chân đến, đương nhiên là đạp trúng người Quân Tử Ngọc.

Những vẫn không có động tĩnh gì như cũ, thậm chí còn không có tiếng kêu rên.

Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh xuống, duỗi tay giật tấm đệm che trên người hai người ra. Chỉ thấy không chỉ nam tử mặc áo đen được Quân Tử Ngọc bảo vệ đã ngất, ngay cả Quân Tử Ngọc trên người hắn cũng hôn mê từ lúc nào.

Khuôn mặt nhỏ của Phượng Hồng Loan càng thêm lạnh, nhìn Quân Tử Ngọc.

Tóc xanh che khuất khuôn mặt hắn, nửa bên mặt còn trắng hơn cả giấy. Lông mi thật dài rũ xuống, mắt nhắm nghiền, khóe miệng mím thật chặt, nhưng dòng máu tươi vẫn từ khóe miệng chảy ra.

Máu tươi này không phải màu đỏ thuần, mà mang theo màu tím đen, nhuộm đôi môi mỏng trắng bệch của hắn thành màu tím đen.

Phượng Hồng Loan nhìn màu máu tím đen, con ngươi lành lạnh hơi nheo lại.

Máu này có độc! Hơn nữa còn là độc dược rất ghê gớm.

Ánh mắt nàng dời đi, rơi xuống người hắn. Chỉ thấy cẩm bào phú quý bị đao kiếm chém rách vài chỗ, trên da thịt màu trắng ngọc có vài miệng vết thương rất sâu do đao kiếm cắt, miệng vết thương vẫn đang chảy máu. Máu chảy ra cũng là màu đen.

Mà cả người hắn đối diện với phía nàng, đang che chở cẩn thận cho người áo đen nằm dưới, chặt chẽ không một khe hở, hai tay còn nắm chặt lấy thành xe, chặt đến mức không gỡ ra được.

Trên tay cũng bê bết máu tươi. Cơ thể hai người như được vớt ra từ trong máu, nhuộm đỏ phân nửa khoang xe của nàng, mà phần nhiều máu tươi chảy ra từ người nam tử kia.

Phượng Hồng Loan không cần nghĩ cũng biết, bây giờ bên dưới xe nàng sẽ là một bãi máu tươi thật lớn.

Cơ thể hai người bao bọc nhau, rất khó chia tách tựa như đã thành một khối. Hơn nữa cơ hồ còn gắn thành một thể với xe nàng.

Phượng Hồng Loan thoáng chốc đã đảo quanh hai người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở miếng ngội bội trên hông Quân Tử Ngọc. Bề mặt khắc một con rồng bay lượn, ở giữa là một chữ Ngọc.

Chứng minh thân phận của hắn đích thật là người đứng đầu nước Đông Ly, Quân Tử Ngọc.

Phượng Hồng Loan nhìn miếng ngọc bội này không dao động, con ngươi như nước nhuộm phải một vệt đen.

Bên trong bên ngoài xe ngựa yên tĩnh không một tiếng động.

Lát sau Thanh Lam, Thanh Diệp đứng ngoài bừng tỉnh, nhìn đám áo đen chết trên đất bằng ánh mắt không dám tin. Hai khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cơ thể khẽ run, giọng nói cũng run rẩy: “Tiểu… Tiểu thư…”

“Ừm!” Phượng Hồng Loan vẫn đang nhìn Quân Tử Ngọc, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

“Tiểu thư, đây là… Bảy người này…” Thanh Lam, Thanh Diệp nhìn cảnh tượng trước mặt, bảy người nằm la liệt trên đất, cả người không có bất kỳ dị dạng nào. Song ánh mắt lộ ra khỏi khăn che màu đen lại trợn trừng, mang theo khủng hoảng cùng không dám tin.

Hiển nhiên bọn họ không ngờ mình sẽ chết. Hơn nữa chết còn không biết tại sao chưa kịp phản kháng mà đã bị người giết chết.

“Ta giết!” Phượng Hồng Loan đương nhiên biết suy nghĩ của Thanh Lam, Thanh Diệp, đáp lại bình thản không có một gợn sóng.

“Tiểu thư?” Thanh Lam, Thanh Diệp liền quay đầu, nhìn vào trong xe bằng ánh mắt càng không dám tin. Sau đó đột nhiên quay đầu nhìn đám áo đen trên đất, nhìn đến nửa ngày vẫn không biết tiểu thư giết bằng phương pháp nào. Hơn nữa bảy người này còn đứng ở hướng khác nhau.

Những người này đều do tiểu thư giết? Nhưng rõ ràng tiểu thư không có nội công? Sao có thể ra tay mà bọn hắn không phát giác ra? Đây là chuyện khó lòng tưởng tượng nổi!

“Tiểu thư chuyện này… Chuyện này…” Hai người nhìn nửa ngày vẫn chưa nhìn ra Phượng Hồng Loan ra tay ở chỗ nào, liền khẽ hỏi: “Hai nô tỳ ngu dốt, xin mời tiểu thư…”

“Mi tâm!” Phượng Hồng Loan nhàn nhạt ở miệng.

Nghe vậy Thanh Lam, Thanh Tâm lập tức nhìn vào mi tâm tên áo đen nằm trên đất. Quả nhiên thấy ở mi tâm có lỗ nhỏ như mũi kim. Hai người ngẩn ra, liền đi tới những tên áo đen khác kiểm tra. Quả nhiên trên mi tâm bảy tên áo đen đều có một lỗ nhỏ.

Lỗ nhỏ như vậy, rất giống với…

“Kim thêu?” Thoáng chốc Thanh Lam, Thanh Diệp đã cùng nhớ ra buổi trưa lúc ra khỏi phủ Phượng Hồng Loan có dặn các nàng tìm một hộp kim thêu. Không ngờ rằng… Không ngờ rằng kim thêu cũng giết được người…

Song kim thêu đâu? Hai người lập tức đá chân vào cơ thể tên áo đen, đầu lật lại, quả nhiên thấy sau đầu tên áo đen có một cây kim xuyên qua. Chính là cây kim thêu cực nhỏ mà sáng sớm các nàng tìm về cho Phượng Hồng Loan.

Khuôn mặt nhỏ của hai người hiện lên vẻ kinh dị, vội vàng nhổ kim thêu ra, sau đó kiểm tra sáu người khác, kết quả cũng giống vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.