“Đứng lại!" Quân Tử Ly bỗng nhiên đẩy Triệu Khải ra, gấp giọng nói.
Phượng Hồng Loan không hề để ý chút nào, đưa tay ra vén mành cửa. Dựa vào đâu mà hắn bảo đứng lại là phải đứng. Nàng muốn đi hay ở không do người khác quyết định.
“Nếu như ta định ước, đáp ứng điều kiện của ngươi, thì sẽ không hối hận đổi ý.” Quân Tử Ly lên tiếng, giọng trầm ổn.
Phượng Hồng Loan dừng bước. Có tiền mà không cầm mới là người ngu. Chậm rãi xoay người lại, nhìn Quân Tử Ly. Một trăm ngàn lượng vàng cũng không phải là con số nhỏ. Xem hắn hôm nay cho nàng như nào. Theo nàng biết, phong ấp của Ly Vương có mười thành trì, mặc dù trị giá hai trăm lượng vàng nhưng lại không thể mua bán.
Năm thì dồi dào năm thì thiếu thốn, coi như là sưu thuế dồi dào thì một tòa thành trì nhiều nhất cũng chỉ thu được khoảng chừng một vạn lượng vàng. Một phần còn phải đóng vào ngân khố quốc gia, phần lớn là dùng để tự xây dựng thành trì. Năm tòa thành kia chỉ có thể đảm bảo cuộc sống hằng ngày của dân chúng. Mặc dù triều đình miễn giảm thuế nhưng cũng chỉ có thể tự làm tự ăn, căn bản không ra tiền.
Cứ coi như Quân Tử Ly nắm giữ mười tòa thành trì trong tay thì cũng chỉ có thể có nhiều lắm là năm vạn lượng vàng. Hơn nữa, sản nghiệp dưới danh nghĩa Ly Vương phủ, bổng lộc một năm của một vương gia cũng không quá năm ngàn lượng bạc. Tính như vậy, bất kể Quân Tử Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272095/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.