"Tiểu thư nói vậy là?" Thanh Diệp nhất thời ngẩn ra, nhìn Phượng Hồng Loan đầy khó hiểu.
“Nói ví dụ như Thái tử Ngọc Ngân của Tây Lương quốc.” Phượng Hồng Loan nhìn Thanh Diệp, con ngươi đen sâu hoắm.
“Vâng, nô tì sẽ đi ngay lập tức ạ.” Thanh Diệp lập tức cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng, trong nháy mắt bóng người đã biến mất.
Nhìn bóng người Thanh Diệp biến mất, Phượng Hồng Loan lại nhắm nghiền hai mắt. Chỉ còn một tháng nữa thôi là đến yến thọ tám mươi tuổi của Hoàng thái hậu. Các nước đến chúc mừng đều có đoàn hộ vệ, hôm nay đoàn hộ vệ từ các nước lên đường. Nếu như người kia là người của Thái tử Ngọc Ngân, hôm nay, hắn đã đến Đông Ly cũng hẳn là quá sớm.
Nhưng trừ Ngọc Ngân, nàng không thể nghĩ ra được, trong thiên hạ còn có người nào đáng để nàng trông đợi, không hề thua kém khí thế cường đại của Vân Cẩm và Quân Tử Ly.
Đến không đúng theo lộ trình, ắt có mưu đồ. Khóe miệng Phượng Hồng Loan cười lạnh, không quan tâm hắn ta có mưu đồ gì, chỉ cần đừng chọc đến nàng là được.
Sắc trời dần dần tối, Thanh Lam bưng thức ăn tới. Phượng Hồng Loan vẫn nằm trên ghế hóng gió. Sau khi ăn xong, tiện chắt lọc trí nhớ và hiểu biết trong đầu mình.
Thanh Lam đứng sau lưng Phượng Hồng Loan, quạt cho nàng.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt Thanh Diệp đau khổ quay trở lại, thỉnh tội với Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư, nô tì vô dụng, không điều tra được tung tích của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272083/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.