Ba tiếng vỗ tay vang lên, Vân Cẩm nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, bỗng nhiên tươi cười hớn hở như gió xuân tháng ba, giọng nói trầm thấp êm ái: “Loan nhi, chúng ta lập thề minh ước như vậy, thật giống như đang tự định chung thân nhỉ! Loại cảm giác này. . . Thật tốt!”
Gương mặt Phượng Hồng Loan trầm xuống, nhìn Vân Cẩm, giọng nói âm u lạnh lẽo thấu xương: “Nếu không phải còn cần ngươi cứu mạng Xảo nhi, giờ phút này ta đã rút gân lột da của ngươi ra, rồi ném vào bãi tha ma cho chó ăn!”
Trong lòng Vân Cẩm nhất thời phát lạnh, nét mặt tươi cười liền cứng ở trên mặt.
“Còn không xuống xe!” Đôi mi thanh tú của Phượng Hồng Loan dựng thẳng.
Vân Cẩm bĩu môi: “Tuy rằng đã đập tay rồi, nhưng nàng còn chưa viết giấy cam đoan đưa cho ta làm chứng cứ đâu!”
“Ngươi xuống xe! Đương nhiên trong Thanh Tâm các sẽ có sẵn giấy bút nghiên mực cho ngươi.” Phượng Hồng Loan buồn rầu trong lòng, nhìn Vân Cẩm, ánh mắt sắc như dao: “Ngươi chắc chắc ngươi thật sự có thể cứu được Xảo nhi?”
“Đương nhiên! Chỉ cần nàng ta còn lại một hơi thở, ta liền có thể lôi nàng ta về từ Quỷ Môn quan.” Vân Cẩm lập tức nói.
“Tốt lắm, ngươi xuống xe đi! Ta ngược lại thật muốn nhìn xem bản lĩnh của ngươi tới mức nào. Có thật có thể đoạt lấy một điều kiện của ta hay không!” Phượng Hồng Loan không để ý tới Vân Cẩm nữa, lạnh mặt nhấc chân đi vào trong phủ.
Vân Cẩm nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, ý cười vui vẻ nơi khóe miệng càng thêm sâu sắc, vén vạt áo lên, chậm rãi nhảy xuống xe. Cũng đi theo Phượng Hồng Loan bước vào Phượng phủ.
Thanh Lam, Thanh Diệp tỉnh mộng, lập tức đi theo sau lưng hai người. Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau, đều tao nhã loá mắt hệt như nhau, không biết vì sao mà hình như tiểu thư tuyệt không thích Vân Cẩm công tử, thậm chí lại còn vô cùng chán ghét Vân Cẩm công tử.
Tiến vào, nha hoàn tôi tớ dọc đường thấy Phượng Hồng Loan trở về, đã đứng cúi người thỉnh an từ rất xa.
Thấy vậy, mắt phượng Vân Cẩm quay vòng, ý cười hứng thú càng thêm sâu thẳm. Phượng Hồng Loan không thèm nhìn tới, bước chân vội và đi tới Thanh Tâm các.
Đỗ Hải đứng chờ ở đây đã sớm không nhịn được, bây giờ vừa thấy Phượng Hồng Loan trở về, lập tức vui vẻ, tiến lên đón, quan sát toàn thân Phượng Hồng Loan từ trên xuống dưới một lần, thấy nàng vẫn tốt đẹp, tâm tư vốn căng thẳng mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người thỉnh lễ: “Tiểu thư!”
“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu: “Xảo nhi như thế nào?”
“Bẩm tiểu thư, thở ra thì nhiều, nhưng hít vào lại rất ít!” Đỗ Hải lo lắng nói. (Ừ, đại khái là ẻm thở gấp, không hít vào được nhiều => đang tiến gần tới cái chết.)
“Ừm! Ta vào xem!” Phượng Hồng Loan nhấc chân đi vào bên trong.
Vân Cẩm chậm rãi tản bộ rồi tiến vào tiểu viện. Thưởng thức bốn phía, không thể kiềm chế mà lộ vẻ khen ngợi. Cẩn thận xem xét từng chỗ một, thật giống như hắn đang nhàn hạ thoải mái quan sát hoa viên của nhà mình vậy.
Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan đi vào trong phòng, quay đầu lại nhìn thấy Vân Cẩm đang thong thả đi tới, mắt lão hiện lên một tia u thâm, cúi người hành lễ với Vân Cẩm: “Lão nô ra mắt Vân công tử!”
“Đỗ tổng quản không cần khách khí.” Vân Cẩm mỉm cười, nhìn Phượng Hồng Loan đã bước vào cánh cửa trước mặt, chậm rãi nói: “Từ nay về sau ta sẽ ở lại Phượng phủ, chúng ta chính là người một nhà.”
Đỗ Hải ngẩn ra, không hiểu nhìn Vân Cẩm.
“Loan nhi muốn tuyển ta tới ở rể. Ngươi nói chúng ta còn không phải là người một nhà sao!” Vân Cẩm nhướng mày cười yếu ớt, nhìn Đỗ Hải, tia sáng âm u đen tối thoáng lóe lên nơi đáy mắt rồi biến mất.
Đỗ Hải ngẩn ra lần nữa, không dám tin nhìn Vân Cẩm: “Vào. . . Ở rể?”
“Đúng vậy! Ở rể!” Vân Cẩm cười ôn hoà, cực kỳ quả quyết gật đầu. Dường như có một loại người không nói làm cho người ta kinh ngạc muốn chết thì thôi, đã hù một cái liền hù chết người ta.
“Tiểu. . . Tiểu thư. . .” Đỗ Hải lập tức quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan. Tiểu thư tìm Vân Cẩm công tử tới muốn hắn ở rể? Chuyện này. . . Cái này làm sao có thể được?
“Còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, xem ta có cắt lưỡi ngươi quăng cho mèo ăn không!” Phượng Hồng Loan vừa đi vào cửa, mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn chòng chọc Vân Cẩm, cả giận nói: “Còn không mau đi vào!”
“Loan nhi, nàng thật hung dữ!” Vân Cẩm liếc mắt: “Không biết bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ muốn Vân Cẩm ta tới ở rể. Cũng chỉ có mỗi nữ nhân là nàng cứ thích khinh thường ta. Hừ, không chừng có một ngày. . .”
Vân Cẩm Đỗ Hải, chậm rì rì đi vào phòng. Theo câu nói kế tiếp giọng nói cũng nhỏ dần đi, không những Đỗ Hải không nghe rõ, ngay cả Phượng Hồng Loan đứng gần hắn nhất cũng không nghe rõ.
Vào phòng, Phượng Hồng Loan bước nhanh tới trước giường, đưa tay kiểm tra hơi thở của Xảo nhi, sau đó thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Vân Cẩm: “”Ngươi nhanh cứu nàng!”
Vân Cẩm nhàn rỗi nhìn thoáng qua Xảo nhi, ngay sau đó nhíu mày, nghĩ xem bàn tay hắn có bao nhiêu cao quý, bưng bình rượu vàng, nâng ly bạch ngọc, cầm bút vẽ tranh, một tay viết thơ khánh trúc. . .
Bây giờ để hắn động thủ cứu một tiểu nha đầu như vậy, thực sự là không muốn chút nào mà. . .
Thế nhưng cứu tiểu nha đầu đó lại có thể đòi được một điều kiện của nữ nhân này. So sánh lẫn nhau, vẫn cố mà làm là được rồi.
“Thế nào? Ngươi đừng có nói với ta là ngươi không cứu được.” Phượng Hồng Loan thấy Vân Cẩm nhíu mày, liền khiêu khích.
“Dĩ nhiên là cứu được.” Dường như Vân Cẩm lười liếc mắt nhìn Xảo nhi nhiều thêm một cái: “Bây giờ nàng viết giấy biên nhận đưa ta để làm chứng. Ta sẽ trả về cho nàng một người vui vẻ hoạt bát.”
“Tốt!” Phượng Hồng Loan lập tức gật đầu. Đi tới trước bàn.
Thanh Lam cùng Thanh Diệp nhanh chân bước lên trước Phượng Hồng Loan, người bày giấy, người mài mực.
Phượng Hồng Loan nâng tay chấp bút, nét chữ nhanh chóng tựa nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát. Trong giây lát một tờ văn tự đã hoàn thành, ở cuối cùng còn ký tên của mình vào, lại cầm hộp yên chi ấn ngón tay lên, nhấn dấu vân tay vào đó, đưa cho Vân Cẩm: “Ngươi có muốn có thêm nhân chứng hay không? Muốn người nào! Ta sẽ mời tới cho ngươi ngay lập tức!”
“Người làm chứng?” Vân Cẩm nhận lấy tờ văn tự, liếc mắt nhìn thoáng qua, nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, lắc đầu: “Không cần, thế này là tốt rồi! Tin tưởng nàng không phải là người không giữ lời hứa!”
“Tốt! Nếu thề cũng đã thề rồi, giấy làm chứng cũng đã viết, ngươi mau cứu người đi!” Phượng Hồng Loan lập tức buông xuống bút nói.
Vân Cẩm chậm rãi gấp tờ giấy trong tay lại, thận trọng bỏ vào trong ngực. Quay đầu lại cau mày nhìn Xảo nhi, nàng nằm úp sấp nửa người, phía sau lưng vẫn còn cắm một đoạn kiếm gãy. Đoạn kiếm gần như đâm hết vào thân thể nàng, cơ thể gầy gò vấy đầy vết máu.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vân Cẩm lại cúi đầu nhìn tay mình, lại lần nữa nhíu mày.
Đem toàn bộ vẻ mặt của hắn nhìn vào đáy mắt, nhớ tới hắn ta có bệnh khiết phích rất mạnh mẽ, Phượng Hồng Loan cau mày nhìn Vân Cẩm.
Một lúc lâu, đến tận lúc Phượng Hồng Loan không nhịn được muốn thúc giục hắn nhanh lên, Vân Cẩm mới ngẩng đầu lên, đi đến chỗ Xảo nhi. Mới vừa đi hai bước, côn cơn gió nhẹ khác thường vọt thẳng vào phòng, mang theo một luồng sương mù dày đặc.
“Người nào?” Nghiên mực trong tay Phượng Hồng Loan ngay tức thì ném về phía người vừa tới.
“Là người của ta, dừng tay!” Vân Cẩm dừng bước, lên tiếng ngăn cản.
Thế nhưng nghiên mực trong tay Phượng Hồng Loan đã bị ném bay ra ngoài, đoàn hắc vụ kia đột nhiên cong người thành một vòng cung, nhanh như tia chớp tránh được nghiên mực đang đập tới chỗ hắn, nghiên mực lại có thể xoay chuyển một vòng nhỏ, đuổi theo.
Màn sương kia dường như ngẩn ra một chút, lần thứ hai lấy tốc độ nhanh chóng hiếm thấy thoát được.
'Bịch' một tiếng trong trẻo vang lên, nghiên mực rơi xuống đất. Màn sương kia cũng bị phá vỡ, lộ ra một nam tử trẻ tuổi tuấn tú mặc bộ đồ đen toàn thân. Chính là Vụ Ảnh.
Vụ Ảnh không dám tin nhìn trên đất nghiên mực, chốc lát ngẩng đầu, càng không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan. Nếu không có thiếu chủ nhắc nhở kịp thời, hắn hoàn toàn không thể tránh thoát nghiên mực này,
Xem vẻ mặt rung động của Vụ Ảnh, Vân Cẩm chỉ nhìn thoáng qua nghiên mực trên đất, con ngươi như nước nhìn lại Phượng Hồng Loan, khóe miệng kéo ra nụ cười yếu ớt: “Không nghĩ tới ngoại trừ việc biết đánh ngã người ta xuống nước ra, Loan nhi còn có thủ đoạn như vậy nữa! Quả nhiên là ánh mắt người đời thật hỗn loạn!”
Vân Cẩm vừa nhắc qua, Vụ Ảnh liền nhớ tới hôm qua chủ tử bị nàng đánh rớt xuống nước, lại càng mở to hai mắt nhìn Phượng Hồng Loan. Phát hiện nàng thật là đẹp. Hơn nữa một thân phong cách rực rỡ trong suốt, thật xứng đôi với chủ tử. Nếu nàng có thể làm thiếu chủ phu nhân. . .
Trong đầu vừa toát ra một ý nghĩ, Vụ Ảnh liền vội vã lắc đầu. Tuấn nhan thoáng chốc tái đi. Ngoại trừ Cẩm Sắt tiểu chủ ra, ai cũng không thể trở thành thiếu chủ phu nhân. . .
“Cái ta có thể còn rất nhiều, nếu ngươi thật muốn chết, vậy một lát nữa cứu sống Xảo nhi xong, ta sẽ sẽ thành toàn cho ngươi!” Phượng Hồng Loan nhìn lướt qua Vụ Ảnh vừa chạy vọt vào phòng, không thèm nhìn tới nghiên mực trên đất, thản nhiên nói.
“Nàng nữ nhân này. . .” Vân Cẩm lập tức sờ sờ mũi, lầm bầm một tiếng, quay đầu nhìn Vụ Ảnh người mà hắn chưa từng cho gọi đã xuất hiện, nhăn mặt hỏi: “Có chuyện gì?”
Vụ Ảnh nhìn Vân Cẩm, thấy hắn không hề có ý muốn tránh né Phượng Hồng Loan, do dự một chút, nhẹ giọng nói ra: “Có thư của Cẩm Sắt tiểu chủ, Vụ Ảnh không dám để lỡ, bèn đưa tới cho chủ tử!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]