Chương trước
Chương sau
Hôm nay trái lại là Tam tiểu thư rồi! Sao trước kia không có nhìn thấy bọn họ cung kính như vậy với Phượng Hồng Loan?

Một đám nô tài nâng cao đạp thấp, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Phượng Hồng Loan lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái, chỉ có rất ít người không có thương tích trên mình, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương. Tự nhiên đều là những kẻ hôm qua có ở trong tiểu viện của nàng kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Nhìn thấy những thứ này, ánh mắt lại càng lạnh hơn một chút.

Một ánh mắt, thân thể những người kia đứng đấy đều bắt đầu run rẩy, người người sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan. Trải qua sự tình ngày hôm qua, ai cũng biết Tam tiểu thư đã không còn là Tam tiểu thư trước kia nữa rồi.

Phượng Hồng Loan thu hồi ánh mắt, cất bước đi đến tiền thính chủ viện đằng trước.

Xảo nhi giật mình nhìn những nha hoàn gia nô kia, lại thấy người người sợ hãi khom người, đầu gần như là hận không thể giấu vào trong ngực, chứng minh bọn hắn bây giờ rất sợ tiểu thư. Thái độ đối xử với tiểu thư nhà nàng của ngày hôm qua và trước kia quả thực chính là trên trời dưới đất.

Không chỉ riêng bọn hắn sợ tiểu thư, thậm chí có chút ít thời điểm, nàng cũng rất sợ tiểu thư, một ánh mắt của tiểu thư, nàng cũng sợ vô cùng. Nhưng mà tiểu thư vẫn còn là tiểu thư, tiểu thư vẫn đối đãi với nàng tốt như cũ, thậm chí có thể bảo vệ nàng, tiểu thư như vậy lại làm cho nàng thích hơn.

Nhìn những người đang khom người sợ hãikia, nghĩ đến lời tiểu thư nói từ nay về sau sẽ bảo vệ nàng, Xảo nhi lập tức cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn chưa từng có trước đó, tiểu thân thể lập tức đứng thẳng tắp.

"Xảo nhi, em còn đứng ở đó làm gì? Còn không đi!" Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, cũng biết rõ Xảo nhi không theo kịp, nhíu mày thúc giục nói.

"Dạ, tiểu thư!" Xảo nhi lập tức bước nhanh đuổi kịp Phượng Hồng Loan, lúc đi ngang qua trước mặt những người kia, nâng cao toàn bộ bộ ngực nhỏ còn không có trổ mã kiêu ngạo đi qua. Giống như chú gà rừng kiêu ngạo!

Phượng Hồng Loan quay đầu lại, buồn cười liếc mắt nhìn Xảo nhi. Bước chân chậm lại.

"Tiểu thư, có phải là Ly Vương điện hạ đổi ý rồi hay không, cho nên mới tìm tiểu thư. . ." Xảo nhi nhìn nụ cười Phượng Hồng Loan trên mặt, thẹn thùng cười cười, đem bộ ngực nhỏ thu đem về, lá gan cũng lớn hơn vài phần, căng thẳng nhìn nàng hỏi.

"Đổi ý?" Phượng Hồng Loan lạnh lùng cười cười: "Hắn không có quyền đổi ý!"

Tiểu thân thể của Xảo nhi lập tức khẽ run rẩy: "Tiểu thư, có phải là Ly Vương điện hạ đã biết tiểu thư là người tốt, muốn đón tiểu thư sang Ly Vương Phủ hay không. . ."

"Sẽ không!" Phượng Hồng Loan quả quyết lắc đầu.

"Vậy cái kia, Ly Vương điện hạ tới làm gì? Có phải hôm qua chuyện. . .không." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi trắng bệch nhìn Phượng Hồng Loan, lo lắng nói: "Tiểu thư, có phải Ly Vương điện hạ đã biết được là chúng ta đánh những vị phu nhân kia. . . Vì vậy. . ."

Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, im lặng không nói gì.

"Tiểu thư, nếu Ly Vương điện hạ biết, tiểu thư. . ."

"Biết rõ thì đã sao?" Phượng Hồng Loan cắt ngang lời nói của Xảo nhi, lạnh lùng cười một tiếng, khinh thường nói: "Cho dù hắn có biết rồi, sự tình hôm qua cũng đã qua, ai có thể làm gì được chúng ta?"

"Tiểu thư. . ." Xảo nhi hoang mang nhìn xem cô.

"Sợ cái gì! Đến đó chẳng phải sẽ biết!" Phượng Hồng Loan trợn nhìn Xảo nhi một cái, cả giận nói: "Trời sập xuống còn có ta đỡ đòn. Từ nay về sau không cho phép em không có cốt khí như vậy! Em là người của ta, không những phải đứng thẳng sống lưng, mà ngay cả tâm cũng phải cứng rắn lên cho ta! Nếu không, em đừng đi theo ta nữa."

Xảo nhi nghe xong, vành mắt lập tức đỏ lên, vội vàng kéo cánh tay Phượng Hồng Loan cầu xin nói: "Xảo nhi đều nghe theo lời tiểu thư, tiểu thư đừng đuổi Xảo nhi đi. . ."

Phượng Hồng Loan gật gật đầu: "Chỉ cần em nghe lời, ta sẽ không đuổi em đi."

"Xảo nhi nhất định sẽ nghe lời!" Xảo nhi gật đầu liên tục, thấy Phượng Hồng Loan không nói thêm gì nữa, nàng cũng không dám nói tiếp, đi theo sau lưng Phượng Hồng Loan cách xa nàng nửa bước, nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận từng li từng tí.

Ánh mắt Phượng Hồng Loan thoáng nhìn qua vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của Xảo nhi, đáy lòng thở dài một tiếng. Không phải là nàng muốn thay đổi Xảo nhi, chẳng qua là đây là một thế giới mạnh được yếu thua, ngươi không mạnh, người khác lập tức sẽ khi dễ ngươi, chết rồi sợ là ngay cả quan tài cũng không có. Chỉ khi nào ngươi mạnh mẽ hơn những người khác, so với người khác còn hung ác hơn, người mới có thể sống yên ổn.

Những thứ này căn bản cũng không phải là thứ mà người có tính cách ngây thơ thuần túy như Xảo nhi có thể hiểu được. Nhưng nàng nhất định phải dạy cho nàng ấy những thứ này, vậy mới có thể sinh tồn. Nàng không dám cam đoan nàng có thể một mực bảo vệ nàng ấy cả đời.

Giày thêu đạp lên mặt đường đá cuội, một đường đi tới. Đá cuội rất ấm, giẫm chân lên vô cùng thoải mái, Phượng Hồng Loan không khỏi thả chậm bước chân.

Đổi qua hành lang khác, ra khỏi nội viện, liền đi tới chủ viện. Xa xa đã nhìn thấy Quân Tử Ly đang đứng ngay cánh cửa đại sảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.