"Tự cho là đúng!" Phượng Hồng Loan lạnh nhạt mắng hắn một tiếng, cắt đứt lời của hắn: "Nếu chuyện muốn nói cũng đã nói, không còn chuyện gì nữa thì cút đi!"
Lại bảo hắn cút? Ngẫm lại hắn là thiên hạ đệ nhất công tử, từ trước đến nay nữ nhân đều xu chi nhược đốc* hận không thể chen lấn đánh vỡ đầu tường chỉ để được gặp hắn một lần. Hiện tại lại khen ngược, hắn thật không biết từ lúc nào mà trong mắt người khác mình đã trở nên thối như phân chó rồi.
* xu chi nhược đốc: đại khái là toàn bộ đều vươn thẳng cổ để … làm cái gì đó. (Linh: ờ nguyên cây này đại khái là có ý chỉ: Từ xưa đến nay các cô gái đều rướn cao cổ nhìn về phía anh chỉ mong được thấy mặt anh 1 lần mà bất chấp chen lấn đánh nhau chảy máu. => hãy tưởng tượng cảnh mà bạn đi gặp thần tượng trong buổi họp mặt fan hay concert của mình là ra.)
Vân Cẩm cười khổ, vô cùng buồn bực nhìn lên không trung.
Phượng Hồng Loan mở miệng là một tiếng lại một tiếng cút, làm cho hắn hoàn toàn hiểu rõ hắn thực sự không được nàng chào đón. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại hết sức hoan nghênh nàng. Nghĩ tới hắn cũng không có làm nên chuyện gì tội ác tày trời nha, cũng đâu có đắc tội với nàng?
Tuy rằng đã thấy được bụng dạ đen tối của nàng cùng với toàn bộ quá trình nàng đánh những vị phu nhân trong phủ Thừa tướng này, nhưng chuyện này hắn cũng là vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-ban-kinh-hoa/2347917/quyen-1-chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.