Chương trước
Chương sau
Phượng Hồng Loan bước từng bước một đi thật chậm, chỉ một khoảng cách ngắn ngủn, nàng lại dùng đến chừng khoản thời gian uống cạn một chun trà mới đi đến bên cạnh Phượng Kim Linh, Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh ba người.

Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh đã sớm ngừng nói, nhìn nàng từng bước một tiến tới, trên gương mặt tràn đầy tiên huyết còn đọng lại làm họ không nhìn thấy rõ nét mặt của nàng, y sam rách nát kinh khủng chỉcó thể che đậy được những chỗ cần che trên thân thể, nhưng nhìn nàng lúc này lại không có nửa phần chật vật, ngược lại quanh thân nàng ngưng tụ quang hoa nhàn nhạt, khiến người ta không dám đến sát để nhìn.

Kèm theo Phượng Hồng Loan mỗi đến gần một bước, Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh liền cảm giác hàn ý nơi đáy lòng cũng sâu hơn một tầng.

"Các ngươi vừa mới mắng ta là tiện nhân?"

Phượng Hồng Loan đi đến trước mặt họ, đến khi khoảng cách còn lại là một bước thì dừng bước, ánh mắt quét không quét nhanh qua Phượng Kim Linh đang ngất đi trên mặt đất một cái, nàng quay sang nhìn Phượng Thanh Linh đang dùng hai tay che lấy cái chân trần bị thương và Phượng Ngân Linh, thản nhiên mở miệng.

Thanh âm của nàng rất nhạt, thậm chí nhạt đến nỗi không thể nào nghe ra được nửa điểm tâm tình, thế nhưng lòng dạ của hai cái người kia lúc này chẳng khác gì đã bị người khác ném thẳng lên trời mà không có cách nào rơi xuống đất vậy, bối rối ngây ngốc mà nhìn nàng. Các nàng cũng rất nhạy cảm phát hiện ra Phượng Hồng Loan của hôm nay so với trước kia đã khác đi rất nhiều rồi.

Trước kia Phượng Hồng Loan nhu nhược yếu đuối, đối với nàng ta mà nói nàng ấy chỉ hận không thể xa các nàng thật xa, càng xa càng tốt. Mỗi lần bọn họ mắng nàng, nàng cũng chỉ là cố nén mà im lặng nghe những lời thóa mạ. Không giống như hôm nay, chỉ một ánh mắt thản nhiên nhìn họ của nàng đã làm cho các nàng sinh ra ý sợ hãi từ đáy lòng. Thậm chí còn có kích động muốn chạy trối chết như lúc này.

Nhưng dù sao cũng là quen thói khi dễ người khác từ nhỏ đến lớn, Phượng Ngân Linh lại ỷ vào bản thân có một cữu cữu đại tướng quân làm hậu đài, nhanh chóng đè xuống ý nghĩ sợ hãi trong lòng, nhìn Phượng Hồng Loan căm hận mở miệng nói: "Chính là chúng ta mắng ngươi thì thế nào? Phượng Hồng Loan, ngươi còn dám nói ngươi không phải là một cái tiện nhân sao ?"

"Nga? Ngươi nói cho ta biết, ta vì sao là một cái tiện nhân?" Phượng Hồng Loan nhướng mi, nhìn Phượng Ngân Linh.

"Ngươi, ngươi. . ." Phượng Ngân Linh bị nhãn thần lạnh nhạt của Phượng Hồng Loan đảo qua, thân thể không tự chủ được mà rụt lại, lui về phía sau một bước, thế nhưng chọt nhớ tới cái tin tức đáng khiếp sợ mình vừa mới nghe được không lâu, nhớ tới cái nam nhân tử y diễm hoa kia, lá gan nhất thời lớn lên, âm ngoan mắng to: "Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, ngươi không biết nhục nhã, thấp hèn, ngươi dám giữa thanh thiên bạch nhật cởi quần áo quyến rũ Ly Vương điện hạ. Lại còn dám mở miệng đưa ra yêu cầu vô lý muốn điện hạ bồi thường cho ngươi. . ."

"Ngươi cũng có thể cởi quần áo quyến rũ hắn, thử xem hắn có thể đồng ý bồi thường cho ngươi mười vạn lượng hoàng kim và đáp ứng ngươi ba cái điều kiện hay không." Phượng Hồng Loan chậm rãi ngồi xuống, xích lại gần Phượng Ngân Linh, nhìn thẳng vào mặt của nàng.

Phượng Ngân Linh nghe nàng nói gương mặt nhất thời liền ửng đỏ, đem thân thể rúc về phía sau một bước, thanh âm căm phẫn nói: "Ngươi không biết xấu hổ, ngươi. . . Ngươi. . . Ly Vương điện hạ cũng đã hưu bỏ ngươi rồi, ngươi lại còn làm ra cái hành động hèn hạ, ti tiện như vậy. . . Ngươi không biết xấu hổ. Toàn bộ mặt mũi của Tướng phủ đều bị ngươi cái con tiện nhân này vứt sạch. . ."

Tướng phủ còn có mặt mũi sao? Phượng Hồng Loan lạnh lùng cười trong bụng một tiếng, nghiêng đầu tỉ mỉ mà nhìn Phượng Ngân Linh: "Ngươi là không phải cũng rất muốn làm chuyện như vậy sao, chỉ là không có cơ hội mà thôi?"

"Ngươi. . . Ngươi không biết xấu hổ. . . Ta mới không giống cái người như ngươi không biết xấu hổ đâu. . . Ngươi cách xa ta đây một chút, làm cái gì mà đến sát bên cạnh ta, ngươi cút ngay lạp. . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn ban đầu khóc đến hoa lê đẫm mưa, nhợt nhạt yếu đuối của Phượng Ngân Linh hiện tại đã hồng thấu lên chẳng khác gì quả táo chins đỏ lựng. Giống như là bị nàng nói trúng tâm sự tiểu nữ nhi vậy.

Phượng Hồng Loan nhìn nàng, ý cười nhạt trong ngực lại càng trở nên sâu sắc. Quay đầu lại nhìn Phượng Thanh Linh: "Ngươi chắc không phải cũng giống như nàng. Đều đồng dạng tìm cách?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thanh Linh chỉ chốc lát liền biến đổi thoạt đỏ thoạt trắng, nhìn Phượng Hồng Loan cả người đều là máu bộ dạng dơ bẩn, căm ghét che miệng mắng: "Ngươi cái tiện nhân này, cách xa ta ra một chút, bẩn muốn chết. . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.