Rừng trúc du dương trong gió, trong gian phòng nhỏ kia, Liễu Thiên vẫn nằm trên giường, Đồng Xuyên lão giả vẫn ngồi cạnh. Cả hai vẫn tiếp tục cuộc đàm thoại của mình.
“Nếu tu luyện đến đỉnh cao mà không còn là người nữa thì còn tu luyện làm gì? Chi bằng cứ tu luyện hết khả năng của mình, khi đó thích yêu thì yêu, thích hận thì hận, thích ăn thì ăn thích uống, đi đâu thì đi, đời người chẳng phải sẽ thoải mái hơn nhiều sao?” Liễu Thiên thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình, gương mặt rất cương quyết không hề hối hận với những gì mình vừa nói.
Đối với hắn một đời người rất quan trọng, tu luyện là cần thiết nhưng không thể như một cỗ máy tịch mịch không có tình cảm được. Hắn đã sai một lần rồi, lần này với cơ hội làm lại này thì hắn quyết phải kiếp người hạnh phúc chứ không thể sống như một cỗ máy để rồi uống phí cơ duyên tái tạo này? Ngay cả việc Đồng lão chữa trị cho hắn mà khiến hắn vô tình tịch mịch thì hắn cũng không cần.
“Tu luyện tàn khốc vô cùng, nếu một ngày đệ phải đối đầu sống chết với một người thân thiết của đệ thì đệ sẽ làm gì?” Đồng Xuyên không bình luận về câu trả lời của Liễu Thiên mà lại hỏi thêm một câu.
Liễu Thiên suy nghĩ một hồi lại đáp: “Xung đột với người thân quả nhiên là việc không ai muốn nhưng nếu đạo đã không tương đồng mà lại gặp nhau thì chắc chắn phải có một trận chiến. Và khi đó đệ sẽ chiến đấu hết sức để bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y/1854008/quyen-1-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.