Hai người Liễu Thiên xen qua đường phố đông đúc tiến sang một vùng yên tĩnh hơn. Nơi đây không còn thấy hàng rong nữa, cũng không còn hàng vỉa hè. Ở đây, hai bên đường phố đều là những cửa hàng lớn nhỏ san sát nhau. Người qua lại ở đây cũng không quá đông, ở đây cũng khá yên tĩnh không ồn ã như đoạn phố trước.
Khi này, hai người Liễu Thiên vừa đi vừa quan sát những cửa hàng trong khu phố này. Nhìn chung thì ở đây đủ các loại cửa hàng, bán đủ các loại đồ nhưng chủ yếu ở đây vẫn là đồ cổ, tất cả các cửa hàng quanh đây đều bán những thứ đồ được tìm thấy từ những di tích hoặc các đồ vật của các gia tộc lớn trong Nhất Xuân quốc xuất ra. Nói là đồ cổ chứ ở đây cũng chẳng còn thứ gì quý báu bởi vì tất cả đã qua sàng lọc rất nhiều lần mới đưa ra đây để bán cho đám dân thường và khách tham quan. Những thứ đồ chân quý đa số đều được những người lành nghề chiếm hết rồi. Thường dân vào đây còn có thể tim được đồ tốt chứ những dị giả như Liễu Thiên đến đây cũng chỉ như “cưỡi ngựa xem hoa” mà thôi.
“Nhìn bên ngoài thì thấy bầy toàn đồ vớ vẩn. Chúng ta mùa gì ở đây?” Liễu Thiên nhăn mày lẩm bẩm rồi lại quay ra hỏi Đoàn Linh Hiên.
Thấy vẻ mặt chán nản của Liễu Thiên, Đoàn Linh Hiên mỉm cười nói: “Đừng tưởng những thứ này đều là rác rưởi, trong đó vẫn còn đồ trân quý đó, quan trọng là có tìm ra hay không mà thôi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y/1854001/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.