Sau đó anh ta lên tiếng: “Vân tiên sinh, thật ra lần này đến đây là tôi có chuyện muốn nhờ vả.”
“Không được.”
Anh ta còn chưa kịp nói hết, Vân Hiên đã lắc đầu ngay: “Tôi sẽ không chữa trị cho ông ta, nên anh hãy hết hi vọng đi.”
Nghe thấy câu nói này của anh, Vu Viên Triều và ông lão đã liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.
Cuối cùng người đàn ông vạm vỡ đứng cạnh ông lão ngồi xe lăn đã bất mãn lớn tiếng mắng: “Này, ranh con, cậu nói vậy là có ý gì? Thị trưởng Vu chỉ muốn nhờ cậu khám bệnh cho ông cụ nhà chúng tôi thôi mà. Về việc cậu cứ trốn trốn tránh tránh, còn gặp may gì kia, có phải là vì cậu chưa phải là bác sĩ, nên không biết lương y như từ mẫu hay không?”
Vân Hiên lườm anh ta, khinh thường nói: “Hừ, tôi không phải là bác sĩ nên không có lương y như từ mẫu gì đấy. Tại sao tôi phải chữa bệnh cho người mà mình không quen biết cơ chứ?”
“Vân tiên sinh, ngài hãy nghe tôi giải thích. Ông cụ Viên là lão anh hùng, từng là giải phóng...”
“Câm mồm!”
Vân Hiên lên tiếng: “Anh dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ tốt bụng đã chữa bệnh cho vợ và con gái của anh, còn phải quản cả nhà anh nữa? Tôi không quan †âm anh là ai, mấy người dùng cách này để mời tôi đến đây, bộ mấy người tưởng tôi là ai thế?”
“Chàng trai, chúng tôi không có ý này.”
Vân Hiên nhìn anh ta hừ lạnh: “Tôi nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-xuong-nui-thien-ha-dai-loan/3442443/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.