Từ Bắc tiếp tục cầu xin: “Sếp Thẩm khai ân, xin hãy nói với Cửu gia tha cho tôi một mạng. Hôm qua tôi bị điên rồi, tôi không phải là người, cô muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng trong nhà tôi còn mẹ già con nhỏ, mẹ tôi đau yếu phải nằm viện, trong nhà chỉ có một mình tôi kiếm tiền, xin cô hãy nói với Cửu gia tha cho tôi, nếu không tôi khó mà sống sót.”
Thẩm Như Ngọc nhìn thấy cảnh này, cau mày nói: “Sếp Từ, tôi muốn hỏi, là ai bảo ông đến nhà tôi xin lỗi? Chẳng lẽ là nhà họ Trương đã ra mặt thay cho tôi ư?”
Từ Bắc có khó xử, lắp Ừm... Cửu gia nói chỉ cần xin lỗi, cấm nhiều lời, sếp Thẩm tha cho tôi thì tôi có thể sống sót. Nếu sếp Thẩm không tha thứ cho tôi, tôi chỉ có chết.”
Nói xong, từ Bắc lại bắt đầu dập mạnh đầu xuống đất, vừa được vài cái đã chảy máu ròng ròng.
Thẩm Như Ngọc bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ tha thứ cho ông, ông đừng làm vậy nữa.”
Từ Bắc nghe vậy cảm thấy như được đại xá, lập tức cảm ơn rối rít: “Cảm ơn, cảm ơn sếp thẩm, đại ân đại đức suốt đời khó quên.”
Nói xong, ông ta không dám ở lâu, được Thẩm Như Ngọc tha thứ, xem như nhặt lại một cái mạng.
“Sếp Thẩm, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Tạm biệt, tạm biệt!”
Từ Bắc vội vàng rời đi.
Chú hai nhìn theo bóng lưng của ông ta, rồi đi tới trước mặt Trương Soái với nụ cười nịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-xuong-nui-thien-ha-dai-loan/3442439/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.