Tên mập che bàn tay đang chảy đầy máu của mình và kêu gào đau đớn.
"Con điếm, mày đợi đấy cho tao."
Chẳng bao lâu sau chợt nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên xung quanh, tên mập hung tợn cảnh cáo rồi lao vào đám đông vội vã bỏ chạy mà không dám dừng lại.
"Còn muốn chạy..."
Liễu Thiên Thiên đang muốn đuổi theo thì giọng của Vân Hiên ở phía sau vang lên.
"Được rồi, đừng đuổi theo nữa, mau đến đây giúp đỡ."
“Thằng ranh con may mắn đấy.”
Nghe thấy vậy, Liễu Thiên Thiên không chút do dự xoay người quay trở lại phía Vân Hiên.
Lúc này, người phụ nữ nằm trên mặt đất và cô bé bên cạnh đều hôn mê, sắc mặt xám xịt, xanh xao trông như thở ra nhiều hơn hít vào.
"Thế nào rồi?"
“Người phụ nữ này vẫn ổn, bị gãy xương ngực và gãy vài cái xương sườn, nhưng may mắn là không chọc trúng nội tạng. Cú đâm vừa rồi của tên mập là nhằm vào tim, nếu đâm trúng thì sẽ chết ngay.”
Vân Hiên vươn tay lấy ra cây kim bạc từ trong lòng, anh nói với Liễu Thiên Thiên: "Cô giúp tôi cởϊ qυầи áo của cô ấy trước đi."
"Sao cơ?"
Vân Hiên chuẩn bị kim bạc xong xuôi, anh quay đầu nhìn Liễu Thiên Thiên và quát lớn: "Cô còn ngây người làm gì? Tôi phải hạ kim, mặc quần áo như này thì làm sao kim bạc có thể đâm vào huyệt được? Quần áo xê dịch thì kim sẽ lệch."
"Nhưng ở nơi công cộng, anh bảo tôi cởϊ qυầи áo của người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-xuong-nui-thien-ha-dai-loan/3442427/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.