*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Búnn.
Đúng lúc này nhận được điện thoại của Tuấn Vỹ, cậu ấy nói đang quảng trường nhỏ của tiểu khu chờ tôi, cậu ấy là bạn cùng bàn cấp 3 của tôi, trong ba năm không biết thế nào mà lần nào cũng được phân tới cùng một bàn với cậu ấy.
Thật ra tôi có chứng phân liệt nhân cách rất nghiêm trọng, trong nhà tôi thích gây cười, nhưng trong trường, tôi là người vô cùng lạnh lùng, thật ra tôi làm như vậy là vì được yên tĩnh, bởi vì tôi thích ngủ, mà những bạn học kia lại quá ồn ào.
Tuấn Vỹ là người duy nhất trong lớp có thể chung đụng, cậu ấy rất yên tĩnh, cho nên ba năm trôi qua, quan hệ giữa tôi với cậu ấy cũng không tệ lắm, hơn nữa vì tôi và cậu ấy ở cùng một tiểu khu, cho nên ngày nghỉ thỉnh thoảng cũng lui tới.
Khi tôi tới quảng trường nhỏ thì cậu ấy đang ngồi yên lặng trên ghế gỗ, thấy tôi tới, vội vàng cười vẫy tay với tôi: “Dương Ý, ở đây.”
Thiết bị cơ bản ở Quảng trường nhỏ rất đẹp, nhưng bởi vì vừa mới mưa cho nên cũng không có ai tới chơi.
“Dương Ý, cậu định báo danh trường nào?” Tuấn Vỹ rất tùy ý hỏi tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-vi-yeu-dien-cuong/1923042/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.