“Hả? À.”
Trần Ngao thoáng sửng sốt, anh cười khố lắc đầu một cái, anh định giải thích nhưng rồi lại nín thinh, Tô Khuynh Thành hiếu lầm anh mất rồi.
Nhưng mà lần này anh không giải thích nhiều, anh chỉ nhìn về phía Tô Khuynh Thành một cái, giống như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt của ông cụ Tô đứng bên cũng sáng lên, khóe miệng nở nụ cười, ông nói luôn, “Cậu Trân à, lần này cậu có ơn cứu mạng tôi, Tô Vân Thiên ôi tkhông phải là người vong ân phụ nghĩa, đây là chút lòng thành của tôi, mong cậu Trần không chê.”
“Chuyện này…” Trần Ngao thoáng sửng sốt, anh lắc đầu ngay lập tức, “Không cần đâu, ông cụ Tô à, chuyện này dễ như ăn cháo thôi mà, huống hồ tôi và cô Tô cũng xem như quen biết, không cần phải khách sáo vậy đâu.”
Nghe vậy, Tô Vân Thiên tỏ vẻ khó tin, nhiều lần xác nhận, “Nhưng mà trong này có 50 triệu, cậu không muốn thật sao?”
50 triệu!
Vừa mới nói xong, ngay cả con cháu Tô gia đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ hâm mộ, bọn họ chỉ là họ hàng chi thứ, mặc dù đều là người nhà họ Tô cả, nhưng mà tài nguyên thì có hạn, với họ, 50 triệu cũng là một số tiền rất lớn.
Thế mà thằng nhóc Trân Ngao này lại từ chối, không phải là bị ngốc hay sao?
“Không cần đâu.” Trân Ngao lắc đầu, từ khi anh không có một đồng nào trong người, anh vẫn từ chối mấy triệu mà bà Dương đưa cho, huống chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-tieu-dao/3395596/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.