Chương trước
Chương sau
“Thằng chó đẻ, đừng có mà được đà làm tới!”

Thấy Trần Ngao nói vậy, Triệu Đại Hải thực sự không thể nhịn nổi nữa, anh ta đường đường là bác sĩ chủ nhiệm, thân phận đáng kính biết bao, vậy mà một gã lao động nhập cư nghèo mạt rệp như Trần Ngao lại dám bắt anh ta quỳ xuống ư? Trần Ngao lấy đâu ra tư cách ấy?

“Đúng đó, sao không soi mặt vào nước tiểu mà nhìn lại xem mình là ai mà lại dám bảo chủ nhiệm Triệu quỳ xuống, anh có tư cách nhận cái quỳ gối đấy không?” Y tá Bối Bối cũng mắng theo. Cô ta vốn đã xem thường Trần Ngao, giờ lại càng khó chịu tột độ.

“Bảo cậu đi chữa bệnh là đã nể mặt cậu rồi, cậu nghĩ mình là thần y thật đấy à?”

Triệu Đại Hải nói với thái độ khinh thường.

“Ha ha, nếu vậy thì xin phép, tôi không đi chữa cho đâu.” Nói xong, Trần Ngao xoay người rời đi.

“Xin cậu hãy dừng bước!”

Đúng vào lúc này, bọn Hà Trường Viễn chạy tới đây. Ngay khi nhìn thấy Trần Ngao, Hà Trường Viễn lập tức giật mình ngạc nhiên. Ông ta không ngờ Trân Ngao lại trẻ như vậy, mặc dù vậy, ông ta vẫn nói chuyện bằng thái độ kính trọng: “Hiện tại tình hình của cậu Dương đang rất nguy cấp, xin cậu hãy ra tay cứu chữa.”

“Đúng vậy đó, cậu Trần, ban nấy tôi thực sự thất lễ, cậu cho tôi xin lỗi cậu. Xin cậu hãy mau mau cứu con trai tôi, tôi xin được quỳ xuống van xin cậu.” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp cầu xin, nói xong còn định quỳ xuống trước mặt Trần Ngao nhưng anh đưa tay ra ngăn lại.

“Bà Dương, không phải tôi không chịu ra tay mà là do tôi không xứng, tôi chỉ là một người lao động nhập cư mà thôi.”

Nói rồi, Trần Ngao liếc nhìn Triệu Đại Hải và Bối Bối. Hai người kia lập tức cứng người lại.

Nghe vậy, người phụ nữ trung niên xinh đẹp lập tức hiểu ý, sầm mặt lại bước tới trước mặt Triệu Đại Hải.

“Chát!”

Bà Dương tát mạnh vào mặt Triệu Đại Hải, hung dữ nói: “Đồ chó, bảo cậu đi mời cậu Trần, cậu mời như vậy đấy à?”

“Bà Dương, tôi...” Triệu Đại Hải đỏ mặt, lấy tay bưng mặt che nửa bên má sưng vù lại, ấp úng nói không nên lời.

“Bà Dương, tất cả là tại gã lao động nhập cư chết tiệt này quá đáng, dám bắt chủ nhiệm Triệu quỳ xuống” Y tá Bối Bối không cam lòng, bèn nói đỡ thay cho Triệu Đại Hải.

“Chát!”

Bà Dương tát thêm một cái nữa, khóe môi điều dưỡng viên Bối Bối chảy máu.

“Còn dám hỗn láo với cậu Trân nữa, tôi sẽ đánh què chân các người!" Người phụ nữ trung niên xinh đẹp “hừ” một tiếng, ánh mắt sắc bén của bà ấy khiến hai người kia ớn lạnh, rùng mình. Bọn họ không hề nghi ngờ tính chân thực của lời tuyên bố vừa rồi, nếu bọn họ còn dám không tôn trọng Trần Ngao, bà Dương sẽ bắt bọn họ phải trả giá đắt.

“Tôi sai rồi. Anh Trần, ban nãy là do tôi ngu muội, không biết mình là ai, lại dám xem thường người khác. Tôi sai thật rồi. Sau này tôi không dám làm như vậy nữa. Xin anh Trần rộng lòng tha thứ cho tôi và ra tay cứu cậu Dương.” Điều dưỡng viên Bối Bối vội vàng mở miệng xin tha thứ. Cô ta đã thực sự biết sợ là gì, quỳ phịch luôn xuống sàn nhà.

Triệu Đại Hải không cam lòng trừng mắt nhìn Trần Ngao, sau đó mới chậm rãi quỳ xuống, cắn răng nói: “Xin lỗi cậu Trần, vừa rồi tôi đã đắc tội cậu, xin cậu hãy ra tay cứu chữa cho cậu Dương.”

Tuy nói như vậy nhưng ánh mắt Triệu Đại Hải vẫn rất cay nghiệt, trong lòng thầm cười khẩy. Cứ tạm thời cho cậu đắc ý một lát đi, lát nữa, nếu cậu không cứu được cậu Dương thì cứ chờ đó mà xem!

“Trần Ngao, tình hình hiện tại của cậu Dương rất nguy cấp. Nếu như anh thực sự có thể cứu anh ta thì xin anh làm ngay đi” Nam Giai Hi cũng cầu xin Trần Ngao.

Nam Giai Hi đã mở miệng vậy rồi thì đương nhiên Trần Ngao cũng phải nể mặt cô một chút.

“Yên tâm, có tôi ở đây thì anh ta không chết được đâu.” Trần Ngao liếc nhìn Triệu Đại Hải và Bồi Bồi rồi đi về phía phòng bệnh.



Những người còn lại thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, đi theo anh.

Quả nhiên!

Nhìn thấy chàng trai trẻ bầm đen toàn thân nằm trên giường bệnh, Trần Ngao xác nhận lại phán đoán của bản thân. Quả nhiên tên ngốc Triệu Đại Hải đã rút kim châm cứu ra nhưng may mà trước đó độc tố từng bị kìm hãm một lần nên hiện giờ nó vẫn chưa xâm nhập vào tim mạch. Nếu như anh tới chậm năm phút nữa thôi thì e là có thần tiên trên trời xuống đây cũng vẫn phải bó tay hết cách.

Trần Ngao không chút chần chừ, lập tức lấy ngân châm ra, nhanh chóng châm cứu...

“Ồ... Sao có thể như vậy được?”

Hà Trường Viễn vốn còn có phần không tin Trần Ngao vì tuổi đời của anh vẫn còn quá trẻ nhưng sau khi nhìn thấy kỹ thuật châm cứu điêu luyện của anh thì ông ta hoàn toàn kinh ngạc.

Cần phải nói rõ răng, châm cứu đòi hỏi bác sĩ phải nắm rất chắc vị trí của các huyệt vị trên cơ thể người, sai một ly là đi cả ngàn dặm. Ngay cả viện trưởng Hà cũng không dám châm cứu bên ngoài áo, nói gì tới chuyện đâm kim vừa nhanh vừa nhẹ nhàng như vậy!

Người này đúng là quái vật!

“Thiên tài, quả là thiên tài y học, tôi tự thấy xấu hổ về mình” Hà Trường Viễn thở dài, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc. Vốn ông ta thấy Trân Ngao trẻ tuổi nên còn từng ôm thái độ hoài nghi nhưng hiện tại, ông ta chỉ còn thấy khâm phục anh.

Mọi người nghe viện trưởng Hà nói vậy thì đều thay đổi thái độ. Ngay cả viện trưởng Hà mà cũng phải cảm thấy xấu hổ ư... Sao có thể có chuyện ấy được?

“Khoan đã, kỹ thuật châm cứu này...”

Hà Trường Viễn vốn đã khiếp sợ lắm rồi nhưng sau khi nhận ra cách châm kim của Trần Ngao khá quen mắt thì ông †a lập tức ngẩn người. Sau khi nhìn thấy vị trí của chiếc ngân châm cuối cùng, ông ta lập tức rùng mình, hoảng hốt ra mặt: “Đây chẳng lẽ là... Cửu Cung Thần Châm ư?”

“Viện trưởng Hà biết thứ này ư?” Trần Ngao ngạc nhiên nhìn Hà Trường Viễn, không ngờ ông ta lại biết nó.

“Quả nhiên, cửu cung gồm chín ô vuông, mỗi ô vuông lại có chín cách sắp xếp, đây chính là Cửu Cung Thần Châm trong truyền thuyết.” Hà Trường Viễn hít sâu một hơi, nhìn Trần Ngao bằng ánh mắt cực kỳ kính trọng, ôm quyền, cúi đầu: “Thưa thần y, ban nãy là do tôi mắt mờ.”

Bất tri bất giác, cách xưng hô đã thay đổi!

Thấy thái độ của Hà Trường Viễn cung kính như vậy, bọn Triệu Đại Hải kinh ngạc ra mặt. Hà Trường Viễn là giám đốc bệnh viện nhân dân số một thành phố Tùng Sơn, còn là ngôi sao sáng hàng đầu của giới y học thành phố Tùng Sơn, ngoại trừ vị thầy thuốc đức cao vọng trọng kia ra thì không còn ai có quyền lực hơn viện trưởng Hà nữa.

Ấy thế nhưng viện trưởng Hà lại gọi Trần Ngao là thần y và còn cung kính như vậy nữa...

Đây đúng là chuyện ngoài sức tưởng tượng!

Triệu Đại Hải cực kỳ thắc mắc, Cửu Cung Thần Châm là gì? Anh ta hoàn toàn chưa từng nghe nói bao giờ.

Chắc chắn tên ranh này đang giả vờ giả vịt mà thôi!

Nghĩ tới đây, Triệu Đại Hải căm hận nghiến răng ken két... “Phập!”

Chiếc ngân châm thứ chín đã được cắm vào trong cơ thể của người bệnh, cả người chàng trai trẻ run lên bần bật, sau đó anh ta phun ra một búng máu đen, ngã vật xuống giường.

“Con ơi!" Bà Dương lập tức lo lắng chạy tới, nhào lên người chàng trai trẻ.

“Trần Ngao, cậu giỏi lắm, một tên lao động nhập cư như cậu mà lại dám mạo danh là bác sĩ, hại chết cậu Dương, lần này thì cậu tiêu đời rồi!”

Ngay lập tức, Triệu Đại Hải xông tới, chỉ tay vào mặt Trần Ngao, buông lời mắng chửi, trong lòng thầm cười hả hê. Cuối cùng thì anh ta cũng đã đợi được tới khoảnh khắc này rồi, phen này thì Trần Ngao chết chắc!

“Làm càn!”



Triệu Đại Hải vừa dứt lời thì Hà Trường Viễn nghiêm giọng quát, trừng mắt liếc Triệu Đại Hải: “Không được vô lễ với thần ụ"

Thần y?

“Viện trưởng Hà, ông nhầm rồi phải không, cậu ta hại chết cậu Dương rồi, vậy mà cũng xứng được gọi là thần y ư?” Triệu Đại Hải nổi giận, không cam lòng phản bác lại.

“Ai bảo anh ta chết?”

Trần Ngao lập tức hờ hững liếc nhìn Triệu Đại Hải: “Vừa rồi bệnh nhân chỉ phun máu độc ra thôi, sau ba phút mười lăm giây nữa, chắc chắn cậu Dương sẽ tỉnh lại!"

Gì cơ?

Ba phút mười năm giây!

Mọi người giật mình, không ngờ anh lại nói chính xác đến từng giây, sao có thể như vậy được?

“Ha ha, vờ vịt, cứ vờ vịt tiếp đi, cậu nghĩ mình là thần y thật đấy ư?” Triệu Đại Hải cười khẩy nhìn Trần Ngao bằng ánh nhìn khinh bỉ, không ngờ Trần Ngao lại dám nói chuẩn xác tới từng giây, đúng là nói khoác không biết giới hạn.

“Nếu như sau ba phút mười lăm giây mà cậu Dương không tỉnh lại thì cậu phải quỳ xuống đất, thừa nhận mình là một tên lừa đảo!” Triệu Đại Hải cười gắn, lộ vẻ điên cuồng.

“Vậy nếu như bệnh nhân tỉnh lại thì sao?” Trân Ngao hờ hững hỏi, liếc mắt nhìn Triệu Đại Hải.

“Nếu như bệnh nhân tỉnh lại thì Triệu Đại Hải này sẽ quỳ xuống gọi cậu là ông nội!”

Triệu Đại Hải tự tin đáp trả. Bệnh nhân sẽ tỉnh lại sau khoảng thời gian chính xác đến từng giây ư? Chắc chắn là không thểi

“Được!” Trần Ngao gật đầu đồng ý.

“Thần y, chuyện này...” Mặc dù viện trưởng Hà biết y thuật của Trần Ngao rất giỏi nhưng thấy hai người họ cá cược như vậy, viện trưởng Hà vẫn thấy hơi nghỉ ngờ.

“Yên tâm, tôi đã nói là sau ba phần mười lăm giây nữa sẽ tỉnh thì chắc chắn sẽ không nhiều thêm dù chỉ một giây!” Trần Ngao thản nhiên nói đầy kiên định.

Thấy thế, Triệu Đại Hải tiếp tục cười khẩy. Thằng chó đẻ, cứ diễn thêm một lát nữa đi. Bao giờ hết giờ thì tôi sẽ bắt cậu phải hiện nguyên hình!

Thời gian trôi đi từng giây từng phút nhưng bệnh nhân vẫn

không hề có dấu hiệu tỉnh lại, khóe môi Triệu Đại Hải nở nụ Cười:

“Mười, chín, tám... Ba, hai...”

Thấy chỉ còn một giây cuối cùng, Triệu Đại Hải hít sâu một hơi, nhe răng cười: “Thằng chó đẻ, để tôi xem cậu còn diễn thế nào...

“Khụ khụ...”

Ngay khi Triệu Đại Hải định hỏi tội Trần Ngao thì một tiếng ho nhẹ vang lên khiến tất cả mọi người giật mình run rẩy, không tin nổi, đánh mắt nhìn về phía chàng trai trẻ, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.

Ba phút mười lăm giây, không thừa một giây, cũng không thiếu một giây!

Chuyện này... Sao có thể làm được như vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.