Tình cảm thì không cần nói ngắn dài, chỉ cần phân ra nặng nhẹ. Tình cảm đốivới người đã mất chính là thiêng liêng, cùng sắt son không thay đổi. Còn người đang sống thì chỉ có thay đổi, độc ác và dối lừa. Lần này nàng và Quang Phi không chỉ đơn giản là giận dỗi, là hiểu lầm; mà thật sự làvướng mắc không giải quyết nổi. Không phải hắn chẳng biết tình trạng sức khoẻ của Tùng Hiền lúc cuối cùng như thế nào. Một người đã bị liệt toàn thân thì khổ sở biết chừng nào. Vậy mà Quang Phi còn khiến y phải chếttrong âm thầm tiếc hận nữa.
“Quả báo, quả nhiên trời đã trả báo thật rồi.” Nàng sụp xuống giữa đoạnhành lang vắng ngắt. Cảm xúc ào ạt tuôn trào, không rõ là hận hay làtiếc nữa đây. Lại thêm một người trong đời nàng định sẵn số mệnh phảichết. Quang Phi chỉ vừa mới hai mươi mốt tuổi, sự nghiệp thiên thu vạnđại của hắn vẫn còn chưa bắt đầu. Thiên Kim khóc tức tưởi.
Ngày hôm đó, nàng đã cùng lúc làm hai việc rất ác độc. Thứ nhất là cứusống Tùng Hiền, buộc y phải tiếp tục chịu bệnh tật giày vò trong thờigian dài, cuối cùng chết tức tưởi không nhắm mắt. Thứ hai chính là gọiQuang Phi đến trợ giúp, chỉ ngoại trừ lần hà hơi thổi ngạt đó, thì hắnđâu có dịp nào tiếp xúc với Tùng Hiền nữa đâu. Có lẽ nàng thật sự là sao chổi, là người phá huỷ hết trật tự của lịch sử mất rồi.
“Tội nhân thiên cổ, tồn tại ở thời đại này thì có ích gì, chỉ hại hếtngười này đến người khác.” Chưa bao giờ nàng nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-sao-tranh-khoi/1611844/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.