- Nào cười với gia một cái, ta cho ngươi ăn đậu phộng. Ứ ừ, ngoan ngoan, tiểu đệ hảo a.Đám người hầu kinh sợ nghe tiếng nữ nhân trong phòng chủ thượng. Trước giờchưa từng có nữ nhân nào vào trong phủ, chứ nói chi đến Tĩnh Tâm viêncủa tướng quân. Lần này chủ thượng mang về một cô nương đã là quá kinhtâm động phách. Bây giờ họ còn nghe được những thứ ngôn ngữ như vậy,thật muốn đứng tim chết tại chỗ luôn.
Trong phòng, ngoại trừ nữ nhân còn có người lạnh lùng ngồi sau văn án.Sau khi trở về phủ, hắn tối mặt tối maỳ giải quyết công việc tồn đọngtrong thời gian qua. Thiên Kim ngồi chơi con vẹt Thiên Linh của hắn. Con vẹt này rất giống chủ nhân mình lúc mất trí nhớ, chọc ghẹo cũng rất làvui thích đi.
- Nói cho nhân gia biết, ai là người đẹp nhất thiên hạ? – Nàng bắt đầu tra khảo.
- Thiên Kim tiểu thư. – Con vẹt từ lâu đã bắt chước được giọng của Quang Phi trả lời.
- Hảo ngoan a. Tiểu đệ, miệng ngươi thật nhọn nha.Có ngườinào đó định lực không đủ, nghe xong liền lăn từ trên nóc nhà xuống đất.Té đau như vậy, nhưng phải ngay lập tức dùng khinh công nhảy xa đi chỗkhác. Nếu để chủ thượng nghe được tiếng cười, mười cái mạng của gã cũngkhông đủ mà dùng. Chủ thượng mỗi khi nói chuyện đúng là môi có hơi conglên một chút, nhưng nếu nói nhọn thì đó chính là khiến người ta cười đến đứt ruột mà chết thôi.
Quang Phi đành phải bỏ cây viết lông trong tay xuống, hắn đi ra bật mở cửa sổ.
- Các ngươi mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-sao-tranh-khoi/1611822/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.