- Ta đã nói qua với cô nương rồi, hắn là bị trúng độc. Hôm nay là ngàyđộc phát, nên mới công phá lục phủ ngủ tạng, khiến hắn thổ huyết, hôn mê như thế này.
- Nhưng bình thường đệ ấy khoẻ mạnh lắm mà. Chẻ củi gánh nước, việc nặng nào làm cũng được. Tiểu nữ thấy đệ ấy không sao nên cũng đâu có lo lắng gì, tưởng rằng trúng độc là đi lỏng vài ngày sẽ hết. – Nàng nước mắttèm lem kể lể.
- Cái đó là ăn bậy bị trúng thực, chứ không phải trúng độc. – Lão đạiphu giảng giải. - Cái hắn trúng là độc mãn tính, thời gian phát tác mỗingày sẽ càng gần. Mỗi lần phát tác đều đau đến hôn mê bất tỉnh. Đến lúccuối cùng, hắn sẽ hôn mê đúng bảy ngày bảy đêm rồi đi luôn. Dạo gần đâynhất cô nương thấy hắn bất tỉnh là khi nào?
- Là tám ngày trước, đệ ấy ngủ đến trưa trời trưa trật, đá đít cũngkhông chịu tỉnh. Tiểu nữ tưởng Hồ Tiêu lười biếng ham ngủ, đâu có biếtlúc đó hắn hôn mê đâu chứ. Chỉ có lần này nghiêm trọng nôn ra máu nênmới phát hiện thôi. – Nàng nhảy chồm lên nắm cổ áo đại phu. – Đại phu,mau cứu hắn đi.
- Nhưng ta có biết hắn trúng độc gì đâu mà cứu. – Lão nhân gia hoảng sợ lùi lại, cố dứt cổ áo mình khỏi bàn tay gọng kềm kia.
- Sao ông biết triệu chứng hắn phát độc như thế nào mà lại không biếtloại độc gì? – Nàng rú rít qua kẽ răng. - Có phải ông muốn làm eo để đòi thêm tiền không. Lương y như từ mẫu, cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-sao-tranh-khoi/1611812/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.