Trên giường trúc là một tiểu nam hài tầm bốn đến năm tuổi vận bạch y,làn da tái nhợt như không còn sức sống.Một đầu tóc đen mượt xõa tán loạn trên giường,mi thanh mục tú có thể nói là vô cùng đáng yêu.Chỉ là nếu không nói đến những vết thương trên người.
Người nằm đó không ai khác chính là đứa bé tối qua Lệ Băng cứu được.Từ lúc đưa bé về,nàng đã thay đổi trang phục lau sạch bụi bẩn trên người bé.Không ngờ là một cái oa nhi đáng yêu như vậy,làm sao phụ mẫu bé có thể nhẫn tâm vứt bỏ?
Nhưng tức giận hơn là trên người tiểu oa nhi không những đầy rẫy những vết bầm xanh tím do bị đánh đập tạo thành mà còn có cả kịch độc trên cơ thể.Loại độc này nàng tạm thời còn chưa tìm ra dấu hiệu phát độc nhưng với tình trạng cơ thể suy nhược của đứa trẻ này thì không có cách nào khác, ngoài phải bồi bổ một đoạn thời gian để phục hồi sức khỏe trước mắt.
Lúc này Lệ Băng đang ngồi cạnh giường chăm chú thoa kim sang dược lên miệng vết thương của tiểu oa nhi.Chính vì sợ làm bé đau nên động tác cũng càng nhẹ nhàng ôn nhu.
Cảm giác mát lạnh này là gì?Còn có sự dễ chịu khiến mọi đau đớn trên thân thể bé đột nhiên biến mất.Lần đầu tiên bé cảm thấy thoải mái như vậy,mà không phải là cảm giác hành hạ đau đớn.
- Tỉnh? - Hướng tiểu oa nhi,nàng dùng giọng nói lạnh nhạt nhưng lại nhẹ nhàng.Tuy nàng không biết vì sao,rõ ràng đã thấy hàng mi dày công vút kia nhẹ run.Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-doc-ma-tung-hoanh-thien-ha/2355450/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.