Tiểu Thiên đi loanh quanh qua vài đoạn đường, biết rằng nàng lại chẳng thể nhớ nổi hướng về Vạn Sơn Trang liền dứt khoát ngồi xuống bên rìa đường nghỉ mệt. Nâng mắt nhìn cuộc sống thường ngày của những người dân cổ đại xung quanh, nàng chợt cảm thấy bản thân thật lạc lõng. Ai cũng có nhà để về, cũng có người để đợi, còn nàng?
Trong đầu hiện ra hình ảnh của Thần Vũ, cớ làm sao lại nghĩ đến hắn? Miệng nhỏ khẽ lẩm bẩm: “Huynh mau xuất hiện, đưa ta về…”
Lặp lại đến lần thứ ba, không ngờ chất giọng trầm ấm đặc biệt thế mà vang đến bên tai nàng:
“Tiểu Thiên!”
Dáng hình nam nhân cao ngất nổi bật trong dòng người ngược xuôi. Hắn quả là nhân trung chi long, không cách nào che giấu được hào quang cùng quý khí trời sinh. Chiếc mặt nạ bạc vẫn lạnh lẽo như vậy, khiến không một ai dám tới gần hắn.
Nhưng Tiểu Thiên thì mừng suýt khóc, có một loại xúc động muốn ôm hắn. Thực ra nếu ngươi đang cảm thấy bơ vơ ở một nơi xa lạ, lại có người đứng phía trước gọi tên ngươi, đó là loại chuyện ấm áp đến cỡ nào.
Tiểu Thiên nhỏm người đứng dậy, hấp tấp bước chân lao về phía Thần Vũ. Ánh mắt đang lờ đờ trở nên sáng rực, nhoẻn miệng cười hớn hở. Nàng và hắn hẳn là có thần giao cách cảm, hoặc hắn quá “linh thiêng” rồi, vừa niệm chú đã thấy hắn hiện ra trước mặt.
“Vũ ca ca”
Nhìn Tiểu Thiên vui mừng chạy về phía hắn, Thần Vũ vô thức mỉm cười. Dáng vẻ nhỏ nhắn lúc nãy ngồi ở góc đường vừa lẻ loi đơn chiếc lại thêm phần chật vật khiến hắn bỗng thấy đau lòng. Người vừa tiến đến, Thần Vũ đã liếc thấy mảng lớn da thịt bầm tím trên cánh tay nhỏ nhắn, hắn khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tiểu Thiên thút tha thút thít kể lể sự tình. Nàng hoàn toàn không phát hiện ra, đáy mắt Thần Vũ mờ nhạt hiển lộ sát ý. Đêm hôm đó, đám người lúc sáng còn ngênh ngang liền chết rất thảm, những tưởng tàn phế một cánh tay đã là cái giá đắt phải trả không ngờ từng tên một, tất cả đều bị chặt đứt tứ chi, chết không kịp ngáp.
Thần Vũ đưa Tiểu Thiên đến một thảo nguyên cách Vĩnh An Thành không xa. Hắn hiện tại chưa muốn quay về Vạn Sơn Trang, ba ngày qua bị Đan Phượng quấy nhiễu phiền không tả nổi. Nếu không phải còn có Hoàng Phi, hắn thật sự đã ném vị biểu muội ấy về lại Long Quốc. Đúng lúc ra ngoài thư thả một chút, lại gặp phải Tiểu Thiên đang lếch thếch ngoài đường. Tiểu tử này, đến khi nào mới tự biết chăm sóc bản thân?
Tiểu Thiên nhìn cánh đồng cỏ xanh rì mướt mát mà quên cả đau. Thần Vũ đỡ nàng ngồi xuống thảm cỏ rồi nhẹ nhàng chạm đến vết thương của nàng, hắn bôi một chút cao trị thương, cao vừa chạm đến da, liền mát lạnh lan tỏa.
“Tay ta không bị gì nghiêm trọng chứ?” – Tiểu Thiên cảm giác vùng da bị thương giống như được ngâm vào nước đá, xoa dịu đi không ít đau đớn, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi.
“Không sao!” – Thần Vũ nhẹ nhàng dùng hai bàn tay to lớn của hắn xoa cao cho nàng, rất mực cẩn trọng, bất chợt hắn chỉ về trước – “Nhìn kìa”.
Tiểu Thiên ngây thơ theo hướng chỉ tay của Thần Vũ, nghiêng đầu nhìn, chỉ chờ có thế, “Pặc”, hắn đã nhanh chóng nắn lại gân cho nàng.
“A!” – Tiểu Thiên bất ngờ bị đau đớn xông thẳng đến đại não, hét lên thất thanh, mồ hôi túa ra như tắm, ngoạc miệng rên rỉ: “Đau quá…”.
“Ngoan, chịu đau một chút, vài ngày sau sẽ hết”.
Tiểu Thiên mặt mày tái nhợt, ánh mắt mờ mịt đột nhiên vì một câu nói của Thần Vũ lại thanh tỉnh không ít, nàng đưa mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt hắn, giống như không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, môi mấp máy:
“Huynh là ai?”
Khuôn mặt bị che lấp một nửa bởi chiếc mặt nạ bạc, tại sao vừa lạ vừa quen?
Nàng chỉ mới biết hắn không lâu, hà cớ gì lại luôn đem đến cho nàng cảm giác quen thuộc đến thế!
Thần Vũ nghe Tiểu Thiên hỏi vậy thì khẽ chau mày, bàn tay to lớn áp lên trán nàng, không phải phát sốt chứ? Thế nhưng hắn vẫn từ tốn đáp:
“Là ta, Vũ ca ca đây.”
Phải, hắn là Vũ ca ca, là nam nhân nàng gặp được trên sông lớn. Nhưng hắn lại luôn khiến nàng nhìn thấy hình bóng của Hàn ca ca trên người hắn. Một giây đau đớn kia, nói với nàng câu nói quen thuộc đó. Giọt nước mắt trong suốt như pha lê khẽ lăn xuống làn da trơn bóng. Tiểu Thiên nàng lại ủy mị thế này. Nàng khóc vì đau, hay vì mệt mỏi? Đã cố gắng chôn chặt hình bóng đó vào nơi sâu nhất trong tâm, tại sao cứ vì những điều vô tình mà khơi gợi lại?
Cuối cùng Tiểu Thiên tựa vào vai Thần Vũ mà ngủ, trên mặt vẫn còn vương lại vài vệt nước mắt.
Nam nhân cao lớn ngồi đó, giữa thảo nguyên mênh mông, như bất động yên lặng nhìn một dáng hình nhỏ bé khẽ nép sát bên. Hàng mi dài cong vút vẫn còn ẩm ướt, khuôn mặt vì khóc mà trở nên hồng hào. Thần Vũ cứ như vậy nhìn không chớp mắt. Rõ ràng Tiểu Thiên có thể là kẻ địch của hắn nhưng hắn lại luôn tự gạt điều đó sang một bên, vờ như không biết.
“Đệ đến cuối cùng có bao nhiêu lợi hại?”
Khiến hắn nhìn thấy ảo ảnh của Thiên Tuyết, khiến hắn biết là mối nguy hiểm vẫn không thể xuống tay, khiến hắn băn khoăn không dứt, khiến hắn lo lắng bất an. Hắn đã khi nào như thế này đâu?
Thời điểm này Thần Vũ vẫn còn chưa phát hiện ra tình cảm trong hắn đã bắt đầu có chuyển biến khác lạ. Hắn vẫn còn chưa nhận thức được cảm xúc của hắn đối với người bên cạnh luôn vượt ngoài tầm kiểm soát. Hắn không thể điềm tĩnh, ung dung như vốn dĩ phải thế. Chỉ cần người này bị tổn thương hắn liền ra tay tiêu trừ triệt để mối nguy hại. Cảm xúc của người này lại luôn là mối bận tâm lớn trong lòng hắn.
Khi trời dần chuyển về chiều, Thần Vũ mới đánh thức Tiểu Thiên dậy. Hắn hài lòng nhìn vết thương đã giảm hẳn sưng tấy, chỉ còn lại một mảng hồng nhạt, cao trị thương đó là của sư phụ đặc biệt chế riêng cho hắn, công hiệu đương nhiên cực kỳ tốt.
Tiểu Thiên cũng bất ngờ: “Nhanh như vậy đã muốn khỏi rồi!”
Thần Vũ cùng Tiểu Thiên trở về Vạn Sơn Trang. Hắn đi trước, nàng lẽo đẽo theo sau.
Vừa bước vào cổng lớn, Thần Vũ đã liếc thấy bóng dáng Đan Phượng ở sảnh chính. Ánh mắt chợt lóe lên một tia kỳ dị, hắn khẽ nhếch mép, bước chân liền dừng lại. Đợi Tiểu Thiên đi lên ngang bằng liền đưa tay đỡ lấy nàng, cất giọng trầm trầm:
“Cẩn thận, tay vẫn chưa khỏi hẳn”
Tiểu Thiên ngớ người nhìn hắn, nàng là đang thụ sủng nhược kinh nha. Từ lúc nào đối với nàng quan tâm thế này? Còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, một bóng dáng yểu điệu đã bước tới.
Đan Phượng nhìn thấy Thần Vũ, nét mặt hiện lên sự vui tươi không giấu diếm. Nữ nhân ấy uyển chuyển đưa mắt nhìn qua Tiểu Thiên khẽ cúi đầu chào, sau cung kính thi lễ với Thần Vũ:
“Biểu ca!”
Thần Vũ đưa tay ngăn lại:
“Muội không cần đa lễ, cứ tự nhiên là được.”
Rồi hướng Tiểu Thiên nói: “Muội ấy là Đan Phượng, biểu muội của ta”.
Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Thần Vũ, nữ nhân đến đây đã ba ngày, huynh mới làm bộ tử tế giới thiệu, cũng thật biết điều.
Nàng hướng mỹ nhân người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở trước mặt, miệng cười tươi rói, xòe bàn tay ra chào:
“Ta là Tiểu Thiên”.
“Cẩn thận! Tay của đệ vẫn còn sưng, lỡ lại phát đau thì ta biết phải làm sao? Để ta đưa đệ về phòng nghỉ ngơi”.
Thần Vũ dứt lời liền đưa một tay đặt sau lưng Tiểu Thiên dìu nàng vào trong. Âm thanh từ tính của hắn nay lại càng quyến rũ người hơn khiến Tiểu Thiên bị dọa cho căng cơ toàn thân, đến cơ miệng cũng không hoạt động được, mặt như chó con cứ nhe răng nhìn hắn, mặc cho tay hắn ở phía sau dùng lực đẩy nàng đi.
Đan Phượng bị bỏ mặc một bên, thân hình vì lửa giận trong lòng mà run run kích động.
Tiểu Thiên liếc nhìn bộ dạng xuýt xoa, lại còn nét mặt tỏ ra lo lắng bội phần của Thần Vũ mà bất giác sởn gai ốc khắp người.
Hắn sợ nàng nhìn không ra nên làm quá lên à? Bị ma nhập rồi! Tối nay có phải nàng sẽ gặp ác mộng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]