Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jin jin

Beta: Mimi, Mít

*****
Có điều, nhìn anh ta híp mắt hồi lâu cũng thành quen, Tư Đồ Sênh cũng đã miễn nhiễm, thản nhiên nói, “Giảng viên nữ thì tặng nước hoa, giảng viên nam thì mời thuốc lá. Nuôi chó cho lạp xưởng, nuôi mèo biếu cá.”

Anh Hạo Hanh, ”Nếu là một ông già thì?”

Tư Đồ Sênh tức giận nói, “Giảng viên của đại học A một khi cao tuổi thì sẽ tự động hủy bỏ giới tính à?”

Anh Hạo Hanh ‘phụt’ một tiếng mà bật cười.

Tư Đồ Sênh chán ghét nhìn anh ta, đột nhiên biến sắc, giơ chân, nhắm ngay bắp đùi đối phương, dùng sức đạp tới.

Anh Hạo Hanh đang cười sằng sặc, không nghĩ tới người nọ sẽ đánh lén mình, bất ngờ không kịp đề phòng, cả người lảo đảo ngã văng ra ngoài, đổ xuống bụi cỏ ven đường.

Nói thì chậm, mà sự việc diễn ra lại rất nhanh.

Một giây sau đó, chỗ mà vốn dĩ anh ta đang đứng bị một bình chất lỏng không rõ là cái gì hắt tới.

Trương Duy Triêu vổn tưởng đã ăn chắc mười phần lại thấy bình Axit Sunfuric của mình bị hắt trượt, gương mặt nhất thời vặn vẹo. Gã rút con dao nhỏ trong túi ra, tước vỏ, nhe răng trợn mắt mà bổ nhào về phía anh Hạo Hanh vẫn còn chưa kịp đứng lên.

Tư Đồ Sênh ôm lấy thắt lưng gã từ phía sau.

Bàn tay nắm chặt dao găm của Trương Duy Triêu chuyển hướng về phía Tư Đồ Sênh, đâm xuống.

Anh Hạo Hanh nhìn mà căm phẫn đến nổ bùng con mắt, chống mạnh nắm đấm xuống đất, lấy chân trái làm trụ, chân phải làm cần trục, quét ngang một vòng ra phía ngoài.

Hai chân Trương Duy Triêu bị gạt mạnh, toàn thân đổ về phía sau.

May mà Tư Đồ Sênh phản ứng kịp, đúng lúc buông tay, thế nhưng mu bàn tay cậu vẫn bị dao đâm một nhát.

Trương Duy Triêu ngã trên mặt đất, khuỷ tay tiếp đất đầu tiên, trật khớp mà kêu ”rắc” một tiếng, đau đến cả người đều cuộn lại.

Hai mắt Anh Hạo Hanh ngập đầy oán khí, đi đến, giơ chân lên nhắm vào bụng gã mà đá văng cả người gã ra ngoài.

Trương Duy Triêu bị đá bay xa ba bốn mét, lại lăn trên mặt đất thêm hai ba mét nữa.

Tư Đồ Sênh bất chấp bàn tay đang bị thương, vội vàng chạy đến khống chế gã.

Trương Duy Triêu đau đến sắc mặt tái xanh, cả người vô lực, để mặc Tư Đồ Sênh lật qua lật lại chính mình.

Anh Hạo Hanh cũng đi qua, còn định nhấc chân đá tiếp, nhưng lại bị Tư Đồ Sênh ngăn cản.

“Được rồi, anh muốn đi theo gã ta sao?” Tư Đồ Sênh dùng thân thể che chắn giữa hai người nọ.

Anh Hạo Hanh hung tợn cười, nói, ”Tôi không ngại.”

Tư Đồ Sênh lại hỏi, “Trước khi các anh diễn một vở tuồng yêu hận đan xen cẩu huyết ở chỗ này, đầu tiên có thể gọi cảnh sát và cứu thương đến hay không?”

Anh Hạo Hanh thấy mu bàn tay Tư Đồ Sênh bị thương, hung hăng nhíu mày một chút, vội vã gọi điện thoại báo cho cảnh sát.

Tư Đồ Sênh lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, “Tôi còn tưởng anh sẽ gọi cứu thương trước.”

Anh Hạo Hanh xốc người Trương Duy Triêu lên, kéo gã ra phía đậu xe, “Gọi cứu thương làm gì, trực tiếp đến phòng y tế đi!”

Tư Đồ Sênh đứng lên, thầm nói, ”Thế này còn được.”

Khi Tư Đồ Sênh đang băng bó vết thương thì cảnh sát vọt vào. Thấy Trương Duy Triêu vẫn nằm trên giường không hề nhúc nhích, bọn họ nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vụ án này được nhiều người quan tâm, cấp trên lại gây áp lực rất lớn, bọn họ đã phải bổ sung thêm mấy đội, nếu còn không phá được án, chắc hẳn sẽ phát điên.

Anh Hạo Hanh nhìn chằm chằm bàn tay Tư Đồ Sênh, miệng lại nói với đám cảnh sát, ”Nếu có kết quả, tôi muốn biết được trước tiên. ”

“Yên tâm đi.”

Anh Hạo Hanh có chút lo lắng, vừa rồi nếu Tư Đồ Sênh không kịp phản ứng, giúp mình tránh đi, vậy thì khả năng chính mình bị đưa vào phòng cấp cứu là rất lớn.

“Chủ yếu nhất là hỏi gã có đồng loã hay không.”

“Chúng tôi hiểu rồi” Cảnh sát nói, ”Khi nào thì các anh tiện viết tường trình?”

Anh Hạo Hanh đáp lời, ”Chúng tôi luôn ở cùng nhau, tôi thay cậu ấy khai báo không được sao?”

Tư Đồ Sênh giơ cánh tay không bị thương lên, ”Tôi thật sự muốn tự làm.”

Cảnh sát cười nói, “Viết tường trình không thể mang theo cảm xúc chủ quan a. ”

Tư Đồ Sênh nói, “Yên tâm đi. Tôi cam đoan có sao nói vậy. ”

Anh Hạo Hanh tiễn chân vị cảnh sát, sau đó không đồng tình mà nhìn về phía Tư Đồ Sênh, nói, “Vì sao nhất định phải đích thân viết tường trình?”

“Đây là nghĩa vụ của một công dân tận tụy.”

“Nói thật đi.”

“Tôi cảm thấy khả năng ngôn ngữ của anh không cách nàodiễn đạt được tình thế như chỉ mành treo chuông của tôi, cũng như tư thế oai hùng khi cứu người của anh.”

“...”

Quá trình thẩm vấn Trương Duy Triêu tiến hành rất không thuận lợi.

Cảnh sát có nghĩ mọi biện pháp cũng không cạy nổi miệng gã ra. Ngay cả việc Tống Hỉ đứng trước mặt gã, mước mắt nước mũi đầm đìa nói rằng Giang Lệ Hoa và Giang Thành Nghiệp là vô tội, chẳng qua sau khi Dương Vũ chết, lão sợ Giang Thành Nghiệp tiếp tục truy cứu vụ tham ô sẽ tra ra mình, nên mới vu oan cho bọn họ, đổ thừa bọn họ phân chia tiền tham ô nhằm chuyển hướng lực chú ý của vụ án, cũng không khiến Trương Duy Triêu ra khỏi trạng thái tự kỷ.

Về sau, La Mật tìm được người đã nuôi nấng Trương Duy Triêu trước năm mười hai tuổi.

Khi nhìn thấy người nọ, gã tốt cuộc giật giật thân mình, trong mắt dâng lên vài phần sống động.

Dưới sự khích lệ của cảnh sát, người nuôi gã bắt đầu tận tình khuyên giải.

“Ôi chao, tại sao bây giờ con lại biến thành như vậy?”

“Loại chuyện sát nhân này không thể làm nha, sẽ tổn thọ đấy! Nếu để cho cha mẹ đã chết của con biết, vậy thì có chết rồi cũng không được yên đâu!

“Khi còn bé, chúng ta đã từng nói với con, không được nói dối, không được làm chuyện xấu, ấy vậy mà con xem con bây giờ đi! Hiện tại sửa chữa vẫn kịp, phải nghe cảnh sát, về sau... ”

“Cút!” Trương Duy Triêu đột nhiên đập bàn.

Cái bàn ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang cực lớn, va vào ngực người nuôi nấng gã.

Trương Duy Triêu hung tợn nhìn chằm chằm $ $vào người nọ, ”Chú tôi mỗi tháng đều cho ông một ngàn năm trăm đồng, để ông chiếu cố tôi thật tốt. Cuối cùng, ông chiếu cố tôi như thế nào? Để tôi ngủ ở nhà xe, cho tôi ăn đồ thừa, hàng ngày còn bị ông coi như người hầu mà sai bảo! Rõ ràng con trai ông đánh người ta, ông lại bắt tôi đi chịu tội! Thành tích của tôi mà tốt hơn con trai ông, ông liền không cho tôi ăn cơm! Ông chẳng khác nào một tên cặn bã.”

Gã tức giận gào thét, “Ông là đồ cặn bã!”

Trương Duy Triêu cuối cùng cũng nhận tội.

Tư Đồ Sênh rất ngạc nhiên về nhân vật mà Trương Quốc Đống sắm vai ở trong vở kịch này.

Sau khi Anh Hạo Hanh lấy được tư liệu quan trọng nhất, lập tức chia sẻ với cậu.

“Sở dĩ Dương Vũ tham ô công quỹ là bởi vì một câu bông đùa của Trương Quốc Đống. Trương Quốc Đống vẫn luôn cảm thấy người nọ đi trên con đường này là tại ông đã giật dây. Vì thế cho nên xuất phát từ hổ thẹn cùng áy náy, ông đã nhận nuôi con của Dương Vũ, cũng chính là Trương Duy Triêu này.”

Tư Đồ Sênh không cho là đúng, “Dương vũ không phải trẻ con, có năng lực phán đoán của mình. Ông ta làm là vì ông ta muốn, chẳng qua thích dùng người khác làm cái cớ để che đậy cho những hủ bại của mình, cho nên vĩnh viễn không thể thành công. ”

“Hẳn là Trương Đồng Quốc nên sớm gặp được cậu.”

“Vì sao Trương Đồng Quốc lại bảo Trương Duy Triêu đi tìm Tống Hỉ?”

“Là tự Trương Duy Triêu muốn tìm lão. Thời niên thiếu, gã đã chịu nhiều cực khổ. Điều này khiến cho Trương Đồng Quốc áy náy vô cùng. Ông ta nghĩ là tại mình nên Trương Duy Triêu mới gặp nhiều bất hạnh, vì thế đối với gã rất dung túng và nuông chiều. Lúc đó, Trương Duy Triêu biết rõ Tống Hỉ là chủ mưu của vụ tham ô công quỹ, liền xúi giục Trương Đồng Quốc đi tìm lão ta, muốn lão cho mình một cái công đạo. “Anh Hạo Hanh nói, “Có lẽ Trương Đồng Quốc cũng không biết, sự tình về sau lại chuyển thành như thế này.”

Tư Đồ Sênh nói ra tâm trạng của Trương Duy Triêu, ”Thuở thiếu thời bị đày đoạ, khiến cho tâm lý gã méo mó. Chắc hắn không biết Dương Vũ chết là do tự sát. Trái lại trong tiềm thức gã cho rằng, nếu như trước đây Giang Thành Nghiệp không truy xét vụ tham ô công quỹ, vậy thì cha gã sẽ không chết, sẽ không có chuyện ngày sau gã không được gặp lại cha. Bởi vậy, lúc Tống Hỉ vì bảo vệ bản thân mà vu khống Giang Thành Nghiệp, ác quỷ trong Trương Duy Triêu đã thức tỉnh, thuận gió đổi chiều mà tìm cậu và mẹ của anh để trút giận. ”

Vụ án Trương Duy Triêu đã kết thúc, cuộc sống của Anh Hạo Hanh lại không phục sự bình yên. Anh vốn tưởng rằng bản thân sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng thật ra lại hoàn toàn trái ngược. Bởi vì theo dấu tích ngày càng mờ nhạt của ‘Trương Duy Triêu’, ba chữ ‘Tư Đồ Sênh’ cũng dần dần trở nên mơ hồ mờ mịt.

Khi một lần nữa bị từ chối lời mời, Anh Hạo Hanh trực tiếp chạy tới văn phòng Andersen để lôi người nọ ra.

Tư Đồ Sênh không kiên nhẫn gạt tay đối phương, nói, “Anh làm gì vậy?”

Anh Hạo Hanh hỏi vặn lại, “Vì sao gần đây không hẹn gặp cậu được?”

Tư Đồ Sênh liếc mắt, nói, “Chúng ta không phải bạn bè trai gái, một năm gặp nhau hai ba lần cũng rất bình thường, có gì kỳ quái đâu?”

Anh Hạo Hanh đáp lời, “Cậu là bạn của tôi. ”

“Nhưng không phải bạn gái anh. ”

Anh Hạo Hanh nhìn người nọ, có chút uỷ khuất mà cong môi nói, ”Tôi chỉ có cậu là bạn thôi. ”

… Đây là đang giả bộ dễ thương sao?

Đã nhiều lần nhìn thấy người này đằng đằng sát khí, đột nhiên anh ta lại bất ngờ thay đổi phong cách, dạ dày cậu tiêu hóa không nổi a!

Tư Đồ Sênh nhìn trời không đáp.

“Kéttt” Tiếng thắng xe vang lên ngay bên cạnh thân thể cậu.

Tư Đồ Sênh hoảng sợ nhìn chiếc xe dừng khựng cách mình không quá 10cm, đang định chất vấn chủ xe thì người bên trong đã mở cửa vọt ra. Người nọ nắm chặt cổ áo Anh Hạo Hanh, cả giận nói, “Em giấu người ở đâu?”

Tư Đồ Sênh thăm dò nhìn nhìn người mới tới.

Người nọ ngay lập tức liếc mắt trừng cậu.

Tư Đồ Sênh cẩn trọng giơ tay lên chào hỏi, mỉm cười nói, ”Hi! Anh đại thiếu, hân hạnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.