*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Edit: Mimi 
Beta: Mít 
***** 
Tư Đồ Sênh đứng ở cửa khách sạn chờ Anh Lệ Cần lái xe tới, thuận tay kéo rớt sợi dây buộc tóc, để mái tóc dài rủ xuống hai vai. 
“Cậu làm gì vậy?” Anh Hạo Hanh quái dị mà nhìn đối phương. 
Tư Đồ Sênh tùy tiện gẩy gẩy mấy cái: “Hơi lạnh, thay cho áo choàng.” 
Anh Hạo Hanh kéo áo khoác của mình, do dự một chút rồi cởi ra. Một cơn gió lạnh ùa tới, hàn ý nhè nhẹ xâm nhập vào tứ chi sau đó lan ra khắp cơ thể, anh hít hít mũi, há miệng chính là hắt xì một cái. 
Tư Đồ Sênh quay đầu sang, trong mắt tràn đầy thương hại đối với chỉ số thông minh của người nọ: “Nhìn anh kìa, ‘nóng’ đến mức bị cảm luôn rồi.” 
“…” Anh Hạo Hanh nói, “Vậy cậu đưa ‘áo choàng’ cho tôi mượn đi.” 
Tư Đồ Sênh tìm mấy sợi tóc rụng ở trên vai mình, vẻ mặt vô cùng khẳng khái mà đưa cho Anh Hạo Hanh. 
Người nọ cúi đầu nhìn mấy sợi tóc trong tay, từ từ cất vào trong áo. 
Tư Đồ Sênh hỏi: “Anh cất tóc của tôi làm gì?” 
“Cao hứng thì làm một người nhân tạo, mất hứng liền dùng để tết búp bê thế mạng mà đâm.” 
Tư Đồ Sênh: “…” Mong anh sớm ngày buông đao thành Phật, không buồn không vui. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vuong-ii/2279011/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.