Trương Thiên Hạo thầm nghĩ, cô nói đúng cái con khỉ! 
Ả đàn bà ngu xuẩn, cô thật sự cho rằng Bách Thảo Đường của nhà họ Trương tôi là vạn năng sao? 
Nếu không phải vì mảnh đất ở Nam Sơn Bình của nhà họ Chu thì Trương Thiên Hạo thực sự muốn đá thật mạnh mấy cước vào ả đàn bà ngu xuẩn này. 
"Vâng, bố cháu đã đồng ý, ông ấy nói quan hệ giữa ông ấy và Tôn Trọng Hoa khá tốt, ông ấy sẽ nói chuyện với Tôn Trọng Hoa”. 
Người nhà họ Chu đều nở nụ cười, Chu Chấn Quốc cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thiên Hạo, chuyện này làm phiền nhà cháu rồi, có thời gian hãy hẹn với bố cháu, ông sẽ đích thân cảm ơn bố cháu”. 
Trương Thiên Hạo hơi chột dạ, gật đầu: "Vâng, thưa ông nội”. 
Lúc này, bên ngoài tập đoàn Chu Thị, trên trời sấm chớp đùng đùng, sau đó mưa to như trút nước. 
Toàn thân Chu Diễm Hân ướt sũng nước mưa, một mình cô bước đi trong cơn mưa xối xả, cô đơn, ấm ức và bất lực. 
Nước mắt cô trào ra khỏi hốc mắt, nhưng nhanh chóng bị nước mưa nuốt chửng. 
Chu Diễm Hân bị trượt chân, ngã xuống đất. 
Không có người tới đỡ, cũng không có ai tới an ủi cô, cứ như cả thế giới đều đang cười nhạo cô. 
"Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” 
"Tôi đã rất nỗ lực, thật sự rất nỗ lực rồi mà”. 
"Tại sao tất cả mọi người đều thay đổi, ngay cả ông nội cũng thay đổi, chuyện sáu năm trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vuong-dien/2997664/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.