Chương trước
Chương sau
Sau
“Không biết thì đừng có nói, đây là vai vế”.
“Hiếm lắm mới thấy anh kính trọng người ta như vậy, còn muốn dẫn người ta đi tìm gái?”
“Khụ khụ…”
Lôi Tuấn xấu hổ hỏi: “Bàn Tử, cô gái này là…”
“Anh Tuấn xin đừng trách, đây là Kim Ngọc Đa, em gái của tôi”.
“Kim Ngọc Đa? Tên này đúng là rất hợp với nhà họ Kim các cậu nhỉ”.
Lôi Tuấn đứng lên cười nói: “Không ngờ Kim Bàn Tử cậu còn có người em gái xinh đẹp như vậy!”
“Nếu anh Tuấn thích tôi tặng cho anh cũng được”.
Kim Bưu bỗng nhiên đưa tay một cái, đẩy Kim Ngọc Đa ngã sang người Lôi Tuấn.
Ngô Bân vội vàng tóm lại, chuyện này… sao kích thích dữ vậy?
Lôi Tuấn cũng ngẩn ngơ cả người!
VietWriter.vn
“Bàn Tử, sao lại không biết xấu hổ như thế?”, Lôi Tuấn ngượng ngùng.
“Là người một nhà thì không nên khách sáo, đúng không em rể?”, Kim Bưu cười hùa.
“Em rể?”
Lôi Tuấn và Kim Ngọc Đa đồng thời kêu lên.

“Em nói này Kim Bàn Tử, em mới có 19 tuổi, sao lại nôn nóng gả em đi vậy hả?”, Kim Ngọc Đa bĩu môi bất mãn.
“Người ta yêu thương em là được rồi!”, Kim Bưu đáp.
“Đẹp trai thì cũng đẹp đó, nhưng em vừa mới gặp lần đầu thôi mà!”
“Đầu tiên lên… à không, đầu tiên làm quen nhau trước đã, sau đó từ từ tìm hiểu”.
Kim Bàn Tử suýt nữa buột miệng.
“Không giỡn chơi nữa, mệt tim chết được”.
Lôi Tuấn cười nói: “Bàn Tử, hôm nay cảm ơn cậu đón tiếp nồng hậu, tôi về trước đây, ngày khác lại tụ tập nhé”.
“Anh Tuấn đi thong thả ạ”.
Lôi Tuấn xưa nay đã nói là làm, Kim Bưu không dám giữ lại.
Huống hồ, bên ngoài còn mấy trăm người đang chờ đợi, kẻ giàu nhất thành phố như hắn vẫn nên cố thủ bên trong thì hơn.
“Ông chủ Kim, tôi cũng về đây”.
Ngô Bân đứng dậy, nối gót Lôi Tuấn bước đi.
“Vậy còn em thì sao?”, Kim Ngọc Đa chớp đôi mắt to.
“Em cứ ngoan ngoãn ở đây đi”.
Kim Bưu nhanh nhẹn bước lên tiễn Lôi Tuấn.
Thấy ba nhân vật lớn bước ra, trong nháy mắt mọi người đều im lặng.

Hồ Mị Nhi lập tức dẫn Thương Lam đến trước mặt Lôi Tuấn.
“Bà xã à, hôm nay em hài lòng rồi chứ?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Ừm!”
Thương Lam cố gắng gật đầu.
“Vậy chúng ta về nhà nghỉ ngơi nhé”.
“Được!”
Thương Lam khoác tay Lôi Tuấn thật chặt, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Kim Bưu, Ngô Bân, Hồ Mị Nhi, ngoài ra còn có cả một đội vệ sĩ nhất loạt tiễn Lôi Tuấn ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài là một chiếc Phantom, một chiếc xe thương vụ lộng lẫy, cùng một chiếc Hummer quân sự hầm hố đang đậu.
Tên mặt sẹo dẫn theo một đám tay chân, đứng bên kia đường.
Ngô Bân nhẹ nhàng khoát tay, đám người mặt sẹo liền giải tán.
“Anh Lôi, ngồi xe của tôi đi!”, Ngô Bân kính cẩn mời.
“Cũng được, đã lâu tôi không đi mấy loại xe này rồi”.
Lôi Tuấn dắt tay Thương Lam, leo lên chiếc Hummer.
Người mở cửa xe chính là Hồ Mị Nhi.
“Anh Lôi đi thong thả ạ!”, Hồ Mị Nhi lễ phép chào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.