Chương trước
Chương sau
Lôi Tuấn nói: “Bà xã, em đến đây cũng là vì ông ta sao?”
“Lúc trước đúng là vậy, nhưng bây giờ thì từ bỏ rồi”.
Thương Lam thất vọng nói: “Anh xem, giám đốc Lâm vừa mới đến, đã bị một nhóm khách VIP bao vây rồi, những người đó ai nấy cũng đều có thân phận cao hơn người nhà họ Tần, tôi chắc chắn chẳng có hy vọng gì”.
Lôi Tuấn ngước nhìn cũng thấy, Lâm Đông Thăng quả thực bị một đám người vây kín.
Trong đó cũng có cô con gái thứ hai của nhà họ Tần, Tần Mỹ Ngọc, và vị hôn phu của cô ta Trần Uy.
Nhưng rõ ràng, Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy căn bản không thể đến gần.
Dưới sự quan sát, bọn họ đã bị bảo vệ đuổi sang một bên.
Tần Mỹ Ngọc vô cùng tức giận, vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Nhưng lại bị Trần Uy kéo về chỗ cũ… Khi bọn họ đi ngang qua Thương Lam, Tần Mỹ Ngọc giận đùng đùng nói: “Nhìn gì mà nhìn? Tôi không đi qua đó được, cô càng không thể được, nhà họ Tần căn bản không có cơ hội”.
Thương Lam không nói lời nào, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.
VietWriter.vn
“Thái độ của cô là sao hả, gặp chị hai cũng không biết chào hỏi sao?”, Tần Mỹ Ngọc vẫn không ngừng quát.
“Cô tránh ra”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Mày là cái thá gì, mày dám quản tao?”
Tần Mỹ Ngọc tức giận lôi đình, lại nhắm vào Lôi Tuấn.

“Cô Tần phải không?”
Hồ Mị Nhi lắc lắc ly rượu trong tay, cười nhạt nói: “Nếu như cô còn dám bất kính với anh Lôi, tôi đảm bảo tối nay cô nhất định sẽ biến mất khỏi thế gian này”.
“Nói cái quái gì vậy?”, Tần Mỹ Ngọc bất giác hỏi.
“Cô là ai chứ? Ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng”, Trần Uy đứng bên cạnh cũng chen vào.
“Cô…còn có anh…”
Hồ Mị Nhi vẫn híp mắt như cũ, chỉ vào Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy, giọng uy nghiêm nói: “Còn nói thêm một câu nữa thì đến cơ hội xin tha cũng không có đâu”.
Tần Mỹ Ngọc bỗng nhiên sửng sốt.
Trần Uy lắp bắp, rõ ràng là không phục, nhưng lại không dám lên tiếng.
Người phụ nữ xa lạ trước mặt bọn họ, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chỉ với vài câu nói lạnh nhạt lại khiến người khác có cảm giác cực kỳ sợ hãi? Những lời cô ta nói dường như sẽ không dung tha cho bất cứ kẻ nào.
Thương Lam cũng giật mình!
Cô hiểu cô Hồ đang giúp bọn họ, nhưng rốt cuộc cô Hồ là ai? Tại sao lại dễ dàng buông những lời dọa người như vậy? Khiến người khác biến mất là khái niệm gì? Lẽ nào cô ta…còn hung ác hơn mặt sẹo?
Nhưng, rõ ràng cô ta là một đại mỹ nhân!
“Nhanh cút đi”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy im lặng rời đi.

Khi trở lại chỗ ngồi, bọn họ vẫn còn bị sốc, chưa định thần lại được, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
“Anh Lôi, cần giúp đỡ không?”, Hồ Mị Nhi cười hỏi.
“Không cần đâu, chuyện nhỏ mà thôi”, Lôi Tuấn lại bình tĩnh như thường.
Thương Lam không dám lên tiếng.
Cô đã cảm nhận được, người phụ nữ trước mặt mình tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn.
Vẻ đẹp của cô ta giống như hoa hồng nhuốm máu… Đột nhiên, giữa đám đông vang lên một tiếng động lớn.
Người nhà họ Tần không ngốc.
Bọn họ có thể nhìn ra được, mặc dù thân phận của Lôi Tuấn không rõ, nhưng chắc chắn có địa vị rất cao.
Bất luận thế nào.
Nhất định cũng phải lấy lòng người con rể này, chứ không nên đối xử lạnh nhạt.
Chỉ đáng tiếc là, trên đời này không có thuốc hối hận.
“Anh Lôi, anh nói gì đi?”
Lần này, người lên tiếng là Hồ Mị Nhi.
Lôi Tuấn nhìn Hồ Mị Nhi, lại nhìn ông chủ Kim, sau đó mỉm cười.
“Bỏ đi, tội không đáng chết”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.